Vị Hậu Nương Này Hơi Điên Rồi, Ba Bảo Yêu Chết Luôn

Chương 99:



 

Thật sự là đậu mùa nước

 

"Ta bao giờ đã nói không giữ lời?" Khương Trà hơi cạn lời, lườm Cố T.ử Tang một cái rồi nói với đại ca: "Trông chừng T.ử Tang một chút, đừng để nó chạy ra ngoài."

 

"Nương thân, sao người chỉ bảo đại ca trông chừng con, sao không trông chừng nhị ca một chút?" Cố T.ử Tang hơi không phục, rõ ràng nó rất nghe lời, tại sao nương thân chỉ để đại ca quản nó.

 

Khương Trà không muốn dây dưa với nó, quay đầu đi thẳng, sợ càng kéo càng dài, kéo mãi không dứt.

 

Cố T.ử Tang chạy đến cửa, bĩu môi lầm bầm nhỏ giọng: "Nương thân lúc nào cũng vậy, hừ."

 

Cố T.ử Dịch sợ tam đệ nhân lúc mình không chú ý chạy ra ngoài, bèn đi tới kéo tam đệ sang một bên rồi đóng sập cửa lớn lại.

 

Cố T.ử Tang: "..." Đại ca, huynh đâu cần phải đề phòng ta đến vậy?!

 

Ngoài kia bùn đất đầy đường, làm sao nó có thể chạy ra ngoài chứ, sao không thể tin tưởng nó một chút?

 

Tức giận (`Δ´)!

 

…Trấn Lâm Thủy, Khương Trà từ xa đã thấy người của nha môn canh gác ở lối ra vào trấn, những ngày trước không hề có, hiển nhiên có điều bất thường.

 

Để làm rõ tình hình, nàng bước tới, đi đến trước mặt Trương bộ khoái, người trông khá quen mắt.

 

"Trương bộ khoái, đã xảy ra chuyện gì vậy, sao còn cho người canh giữ ở đây?"

 

Trương Kỳ nghe tiếng quay đầu lại, thấy là Khương thị ở thôn Thượng Cố, không lấy làm lạ, nhưng cũng không thể nói thật tình hình cho nàng, tránh gây hoang mang cho dân chúng xung quanh.

 

"Trịnh phủ bị mất trộm."

 

Chỉ vỏn vẹn bốn chữ, cũng chẳng nói mất món đồ quan trọng gì mà lại khiến người của nha môn phải canh gác ở cổng trấn.

 

"Vậy ta có thể vào trong không?"

 

"Có thể, nhưng sau khi vào thì không thể ra."

 

Khương Trà vừa nhấc chân lên lại hạ xuống, lúc này cơ bản đã xác định được suy đoán của nàng.

 

Trong nhà có ba đứa trẻ, nàng không thể vào trong.

 

"Chỉ là mất trộm thôi, sao lại vào được mà không ra được, làm như có ôn dịch vậy."

 

Nàng chỉ là tiện miệng nói vậy, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi mặt Trương bộ khoái.

 

Trương Kỳ thân là bộ khoái, tư duy nhanh nhạy, hắn đoán người phụ nữ trước mặt này nhất định biết điều gì đó.

 

Thà g.i.ế.c nhầm còn hơn bỏ sót, không thể để sự việc bùng phát gây hoang mang.

 

"Phiền cô nương đi với bổn bộ khoái một chuyến."

 

"Đi đâu?"

 

"Đến nơi sẽ rõ."

 

"Ta không đi."

 

Nàng trực tiếp từ chối, trực giác mách bảo nàng chuyến này đi rồi sẽ không trở về được, trong nhà còn ba đứa con đang đợi nàng nuôi nấng, cho nên không thể đi.

 

Nào ngờ nàng làm vậy lại càng thêm khả nghi, Trương Kỳ liền di chuyển bước chân chắn trước mặt nàng, cười như không cười.

 

"Phiền cô nương cùng bổn bộ khoái đi một chuyến."

 

"..."

 

Khương Trà đã hiểu, đây là buộc nàng phải đi một chuyến, đã vậy thì chỉ đành phải đi thôi.

 

Trong cổng trấn, tại nơi nha dịch nghỉ ngơi, Trương Kỳ đứng chắn ngay cửa, chặn kín mít lối ra vào.

 

Khương Trà vừa quay người lại thấy cảnh này thì rất cạn lời: "Trương bộ khoái, ngươi muốn hỏi gì?"

 

"Thôn Thượng Cố có phải có người mắc bệnh gì không?" Trương bộ khoái không cho rằng người phụ nữ trước mặt sẽ vô duyên vô cớ đến thăm dò, chắc chắn là thôn Thượng Cố có người mắc đậu mùa nước. "Xin cô nương hãy thành thật trả lời."

 

Thái độ của Trương bộ khoái đã thể hiện tất cả, suy nghĩ kỹ càng nàng quyết định thành thật trả lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Đúng là có người mắc bệnh, qua lời ta hỏi thì là nửa tháng trước ở trấn đã nhặt quần áo trẻ con người khác vứt đi. Trong thời gian đó, hai ông cháu không hề giao tiếp với người trong thôn, ta cũng đã dặn dò ông lão ở nhà không đi đâu cả, cũng không được tiếp xúc với dân làng. Đồng thời trước khi ta đến trấn cũng đã nói tình hình với thôn trưởng."

 

"Ngươi có tiếp xúc với người bệnh sao?" Trương bộ khoái nhìn chằm chằm nàng.

 

"Đúng vậy, nhưng Trương bộ khoái cứ yên tâm, ta là đại phu nên ta biết cách phòng ngừa." Khương Trà biết Trương bộ khoái đang lo lắng điều gì.

 

"Ngươi là đại phu sao?" Trương Kỳ kinh ngạc.

 

"Ừm, ta là đại phu."

 

"Vậy ngươi có phương pháp điều trị sao?"

 

Mèo Dịch Truyện

Trương bộ khoái thấy nàng không hề hoảng loạn mà rất trấn tĩnh, trong lòng nảy sinh suy đoán táo bạo này, nếu quả thật có, vậy trấn Lâm Thủy có hy vọng rồi.

 

"Có thể khống chế."

 

"Khống chế thế nào?"

 

"Vệ sinh và ăn uống. Trước hết là vệ sinh, siêng năng thay quần áo chăn màn, quần áo chăn màn thay ra cần ngâm trong nước sôi, những thứ không thể ngâm thì đem phơi nắng gắt. Đồng thời giữ da sạch sẽ, còn cần định kỳ mở cửa sổ để không khí lưu thông, làm như vậy có thể tiêu diệt hiệu quả virus trong không khí.

 

Về ăn uống thì không được uống rượu, giữ chế độ ăn thanh đạm, ăn nhiều thức ăn dễ tiêu hóa như sữa bò, thịt cá, cháo táo đỏ hoài sơn, v.v. Các loại thức ăn này có thể tăng cường thể chất, không được ăn những thức ăn cay nóng kích thích như hành, gừng, tỏi, ớt... những thứ này đều không được ăn, chúng sẽ làm nặng thêm triệu chứng đậu mùa nước.

 

Ngoài ra, phải đảm bảo bệnh nhân không bị nhiễm lạnh, tức là không được trúng gió, nếu có điều kiện thì có thể tắm nắng..."

 

Nàng luyên thuyên kể hết những điều cần chú ý về đậu mùa nước cho Trương bộ khoái trước mặt, không giấu giếm một chút nào.

 

"Vậy không có t.h.u.ố.c nào khống chế nhanh sao?"

 

"Có chứ, dùng hồ túy (rau mùi) nấu rượu xịt vào chỗ mắc bệnh, uống t.h.u.ố.c hạ sốt thì dùng sài hồ sắc nước uống. Bệnh này phiền phức nhất là phát sốt, nếu không hạ sốt mà sốt cao kéo dài sẽ gây ra các biến chứng khác rồi nguy hiểm đến tính mạng..." Nàng lại nói thêm nhiều phương t.h.u.ố.c chữa đậu mùa.

 

Trương Kỳ: "..." Hắn muốn nói là hắn không nhớ hết được.

 

Nghĩ một lát, hắn đưa ra một quyết định: "Có thể..."

 

"Ta có thể viết xuống, phiền Trương bộ khoái chuẩn bị bút mực giấy nghiên." Bảo nàng nhúng tay vào việc cứu chữa trong trấn, nàng không muốn. Bệnh đậu mùa nước đối với nàng không đáng kể gì, nàng tin rằng các đại phu trong trấn, nếu làm theo phương pháp nàng nói để khống chế và chữa trị, nhất định có thể chữa khỏi cho những người bệnh kia.

 

Nàng trong nhà còn ba đứa trẻ cần chăm sóc, giao cho người khác nàng không yên tâm.

 

Trương bộ khoái bị cắt ngang lời, mím môi suy nghĩ, nghĩ đến nàng có ba đứa con nhỏ ở nhà, liền đồng ý với nàng, quay đầu gọi người đi chuẩn bị bút mực giấy nghiên.

 

Chẳng mấy chốc, bút mực giấy nghiên đã được chuẩn bị xong.

 

Sau thời gian một tuần trà, Khương Trà viết xong đưa cho Trương bộ khoái. Đợi Trương bộ khoái đọc xong, nàng hỏi: "Ta có thể về nhà chưa?"

 

"Sau khi về thì nói với thôn trưởng một tiếng, bảo dân làng thôn Thượng Cố không được ra khỏi thôn."

 

Trương bộ khoái nói xong liền cầm những gì nàng viết rời khỏi căn phòng nghỉ ngơi này. Sau khi hắn rời đi, Khương Trà cũng rời đi.

 

Thôn Thượng Cố, con trai thôn trưởng đi từng nhà hỏi dân làng xem có ai từng tiếp xúc với ông cháu nhà Cố Đại Giang hay không. Mặc dù Khương Trà đã kể lại lời Cố Đại Giang nói, nhưng hắn vẫn không yên tâm, cứ phải hỏi từng nhà một mới có thể an lòng.

 

Trong thôn có mấy chục hộ gia đình, sau khi hỏi hết một lượt và xác nhận đúng như lời Cố Đại Giang nói, trái tim đang treo lơ lửng của thôn trưởng mới được buông xuống, nhưng cũng chưa hoàn toàn yên tâm, dù sao trong thôn cũng có người mắc đậu mùa nước.

 

"Hạ Tử, ngươi đến nhà Khương thị xem Khương thị đã về chưa, nếu về rồi thì bảo nàng đến nhà ta một chuyến."

 

"Không cần đi đâu." Khương Trà sau khi về thôn không về nhà trước mà đến nhà thôn trưởng.

 

Thôn trưởng thấy nàng, liền tiến lên hỏi: "Trên trấn thế nào?"

 

"Trên trấn chỉ cho phép vào không cho phép ra, ta suýt chút nữa không thể quay về. Nếu không phải ta có ba tấc lưỡi không thối tha thuyết phục được Trương bộ khoái, ta đã bị giữ lại trong trấn rồi."

 

"Được rồi, đừng nói nhiều lời thừa thãi nữa, trực tiếp nói cho ta biết Trương bộ khoái có lời gì dặn dò." Thôn trưởng không kiên nhẫn nghe nàng nói mấy lời khoe khoang sự vất vả của mình, chỉ muốn biết nha môn sắp xếp gì cho thôn Thượng Cố.

 

Khương Trà bị cắt ngang lời, bĩu môi nói: "Trương bộ khoái nói bảo thôn trưởng kiềm chế người trong thôn không được ra khỏi thôn."

 

"Chỉ có vậy thôi sao? Không dặn dò gì khác à?"

 

"Không có, chỉ có vậy thôi."

 

Thôn trưởng: "..."