Cô dồn sức viết “Snooker”.
Yến Khâm cầm tờ giấy giữa hai ngón, nhưng ghi “Golf”.
Trong mười mấy người, chỉ có hai chàng trai ghi “Bóng rổ”, mọi người cười rộ.
Hầu như không ai trùng sở thích.
Cho đến khi trên giấy Mạnh Vi Minh cũng ghi “Golf”.
Yến Khâm đứng dậy:
“Tôi có việc, phải đi trước.”
Anh gọi tôi:
“Tuân thủ luật chơi, tôi đưa người đi cùng đây.”
Tối đó là đêm trước kỷ niệm hai năm của chúng tôi.
Hóa ra chúng tôi đã bên nhau lâu đến vậy.
Lâu đến mức hai người từng xa lạ trở thành cặp đôi thân thiết nhất đời.
Chúng tôi hiểu nhau gần như mọi điều, kể cả cơ thể.
Những lần gần đây, khi những nụ hôn và cái ôm muốn hòa làm một, tôi hiểu sự kiềm chế của Yến Khâm.
Tôi đã không về nhà.
“Yến Khâm.”
“Yến Khâm anh…”
Trong phòng khách sạn, khi tôi mơ màng dùng lưỡi nhẹ l.i.ế.m khóe môi anh, anh bỗng dừng lại:
“Em yêu, hóa ra em đã chuẩn bị và tìm hiểu rất kỹ rồi.”
Tôi tỉnh táo, mò tìm túi anh nhưng chẳng thấy gì, cắn môi nói nhỏ:
“Em đã nhắc mà, anh không mua thật sao? Anh định làm gì? Em không thể sinh con cho anh bây giờ được.”
Yến Khâm hỏi:
“Vậy em muốn sinh khi nào?”
“Em…” Tôi chẳng biết trả lời sao, có phải anh nghĩ quá xa?
“Nhiễm Nhiễm,” anh từ tốn nói, “Bốn năm nữa, sau bốn năm, chúng ta kết hôn, tốt nhất là sinh một đứa thôi, được không?”
Nghe xong tôi ngẩn người một lúc.
Tôi biết một ngày nào đó sẽ kết hôn với anh, nhưng không ngờ anh đã lên kế hoạch cụ thể.
Ở tuổi đó, anh thực sự sẽ kết hôn sớm.
Yến Khâm cúi đầu nhỏ giọng nói:
“Hôm nay anh không định làm gì em cả.”
“Chúng ta chờ thêm chút nữa, Nhiễm Nhiễm.”
Hóa ra tôi nóng vội.
Mặt đỏ bừng, tôi hỏi anh:
“Anh định đợi đến lúc kết hôn sao?”
Yến Khâm thẳng thắn:
“Không thể chờ lâu vậy.”
Kỷ niệm hai năm đúng dịp cuối tuần.
Chúng tôi gần như không rời nhau nửa bước, cùng trải qua trọn vẹn hai ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trận đầu đội tranh biện sẽ diễn ra sau ba tuần.
Cộng với Tống Dữ tham gia cho vui, đội vừa đủ mười người.
Các thành viên bắt đầu nhận thấy có điều bất thường.
Phần lớn đều mới quen nhau.
Mọi người nghĩ tôi chỉ thân với Lộ Thanh Viễn, Tống Dữ và Quý Thi.
Chuyện “golf” tối đó có thể chỉ là trùng hợp.
Trong phòng sinh hoạt lúc tập luyện, tôi không tranh biện mà giúp tra cứu, sắp xếp, dịch tài liệu.
Laptop tôi mang theo không kết nối được mạng phòng.
Tôi có bạn trai, mà anh ấy đang ở đây, nên đương nhiên nhờ Yến Khâm giúp.
Chúng tôi không giấu giếm điều gì, chỉ không dùng cách xưng hô thân mật như thường ngày.
Trước mặt mọi người, tôi chỉ gọi đơn giản:
“Yến Khâm.”
Anh bước tới, cúi người xuống, một tay chống lên bàn với những ngón tay thon dài bám lấy mép bàn, tay còn lại nhận lấy chiếc laptop từ tay tôi.
Anh không hỏi tôi có gặp vấn đề gì, mà suốt từ đầu đến cuối tự mình kiểm tra tỉ mỉ, cài đặt mạng cho tôi.
Xong xuôi, Yến Khâm nói:
“Xong rồi, em thử lại đi.”
Những cuốn sách tôi cần cũng do Yến Khâm đích thân mượn từ thư viện trường rồi mang đến cho tôi.
Lúc này, mọi người mới nhận ra rằng tôi và Yến Khâm dường như vô cùng thân thiết, không hề khách sáo, thậm chí còn gần gũi hơn những gì họ tưởng tượng.
Ánh mắt chúng tôi trao nhau rất tự nhiên, thân mật, không giống như mối quan hệ mới chớm hay còn mập mờ.
Họ không thể phân định rốt cuộc mối quan hệ của chúng tôi là gì.
Ngoại trừ tôi và Tống Dữ, những người còn lại được chia thành hai đội, thường xuyên tổ chức các buổi tập tranh biện mô phỏng.
Quý Thi thì thầm với tôi:
“Họ sợ nhất là phải rút thăm đấu với Yến Khâm đấy.”
Khi xem Yến Khâm tranh biện, phần lớn lời nói của anh rất ngắn gọn nhưng sắc bén vô cùng.
Nếu anh là người tranh biện thứ hai hoặc thứ ba, đối thủ thường thua ngay trước khi đưa ra kết luận cuối cùng.
Nhìn cách đó, tôi nghĩ nếu sau này tôi và Yến Khâm cãi nhau, chắc chắn tôi không thể thắng nổi.
Chỉ những lúc như vậy, tôi mới thấy được một mặt lạnh lùng bẩm sinh của anh.
Khuôn mặt không nở nụ cười ấy khiến tôi cảm thấy có phần xa cách, còn đôi mắt luôn tạo áp lực lớn với đối phương.
Như thể toàn bộ cục diện đều trong tay anh, lạnh lùng và điềm tĩnh đến mức vô cảm.
Ngày hôm đó, khi có một thành viên trong đội xin nghỉ, Lộ Thanh Viễn nhờ tôi tạm thay vị trí trống.
Có lẽ vì đã bị Yến Khâm đánh bại nhiều lần, Lộ Thanh Viễn cố ý xếp tôi đối đầu với anh.
Đây là lần đầu tôi tham gia tranh biện, còn hơi lo lắng không theo kịp nhịp tư duy chặt chẽ của họ.
Ngay cả tôi cũng nhận ra mình đã để lộ vài điểm yếu.
Yến Khâm ngồi đối diện, từ đầu đến giờ chưa hề lên tiếng.
Nhờ sự im lặng ấy, phe tôi dần giành ưu thế.
Đồng đội anh nhiều lần nhìn anh cầu cứu, nhưng anh vẫn không động tĩnh gì.
Do phần tranh biện giữa người thứ hai và thứ ba của mỗi bên, đồng đội anh phải đơn độc đối mặt cùng lúc với hai người bên tôi.