Trưa nay tôi đã thay vỏ điện thoại cho anh mà chưa kịp nói.
Điện thoại của chúng tôi cùng hãng, cùng mẫu mã, mật mã cũng giống nhau—đều là ngày chúng tôi chính thức yêu nhau.
Tôi đoán Yến Khâm đã nhầm điện thoại của tôi và vô tình bỏ vào túi xách của mình.
Dù đang dỗi, tôi vẫn gật đầu đáp lại: “Ừm.”
Yến Khâm rút ví ra.
Không rõ có phải vì ba người bọn họ vào siêu thị hay không, mà chỉ trong chốc lát, khách mua sắm trở nên đông hơn hẳn.
Mọi người chỉ thấy dường như Yến Khâm và cô nữ sinh chuyển trường xinh đẹp mới nổi đã va vào nhau khi lấy đồ.
Ở góc khuất bên kia, Tống Dữ và Lộ Thanh Viễn đứng ngoài cửa, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Chỉ thấy Yến Khâm cầm mỗi lon nước ép và đi ra quầy thanh toán.
Trước quầy thu ngân, anh lấy ví ra, rút tiền nhưng có vật gì đó rơi xuống đất.
Một vật sáng màu bạc vẽ nên một đường cong trong không khí.
Yến Khâm cụp mắt, nhanh chóng cúi xuống nhặt lên.
Ngay khi vật ấy chạm đất, đã được những ngón tay thon dài của anh che lại rồi tự mình nhặt lên.
Trước giờ, Yến Khâm chưa từng tới siêu thị trường.
Đây là lần đầu tiên.
Rất nhiều bạn trong lớp vừa học thực hành xong cũng vào theo.
Trong đó có Lâm Khả Anh, cô không ngờ lại gặp Mạnh Vi Minh ở đây.
Người ta đồn rằng vật Yến Khâm vừa nhặt lên là một đồng xu.
Lâm Khả Anh cũng nhìn thấy, nhưng cô cảm giác đó giống như một chiếc nhẫn bạc.
Chắc đó chỉ là ảo giác của cô vì làm sao Yến Khâm lại mang theo nhẫn được chứ?
Tôi quay lại lớp và đúng như dự đoán, tìm thấy điện thoại của Yến Khâm trong túi mình.
Thấy anh chỉ mua cho tôi mỗi lon nước trái cây, tôi liền lấy điện thoại của anh ra nghịch lung tung giao diện.
“Vi Minh,” Quý Thi để ý hành động của tôi, liền nói nhỏ: “Liên lạc của Yến thiếu gia bọn mình bình thường không thể kết bạn được, nhưng vẫn có thể tìm thấy.”
“Cậu biết không, tên nick WeChat của anh ấy là—‘May mắn luôn bên RR’.”
“Hồi trước tớ còn nghĩ cái tên này khá sến, chẳng hợp với hình tượng của anh ấy chút nào.”
“Tớ cứ tưởng phần ‘RR’ ở cuối chỉ là thêm vào một cách ngẫu nhiên thôi.”
Quý Thi nghe chuyện của Yến Khâm rồi hỏi: “Thật ra, tên thân mật của cậu là Nhiễm Nhiễm, và ‘RR’ trong nickname của Yến thiếu là Nhiễm Nhiễm đúng không?”
Đúng vậy, “May mắn luôn bên RR.”
May mắn luôn bên Nhiễm Nhiễm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Và Yến Khâm chính là sự may mắn của tôi.
Ghi chú trong điện thoại tôi dành cho Yến Khâm từ trước đến nay đều là “Lucky”.
Sau khi chúng tôi yêu nhau, Yến Khâm thấy ghi chú ấy liền thay đổi tên nick.
Điều đó không chỉ thể hiện hy vọng của anh rằng tôi sẽ luôn gặp may mắn, thuận lợi,
mà còn là lời nhắn nhủ anh sẽ luôn bên cạnh Nhiễm Nhiễm.
Tôi gật đầu xác nhận với Quý Thi.
Quý Thi ngẩn người một lúc rồi hỏi: “Vi Minh, từ đầu cậu đã tin tưởng tớ đến thế, không sợ tớ nói hết ra sao?”
Tôi siết chặt điện thoại của Yến Khâm, đáp: “Vì Yến Khâm, anh ấy sẽ không để ai có thể làm hại tớ ở gần.”
Tối đó, Yến Khâm đưa tôi về nhà.
Sau khi tôi xuống xe, anh gọi lại: “Em yêu.”
Tôi quay đầu lại.
Anh dựa vào xe, ôm chầm lấy tôi.
Yến Khâm tinh tế nhận ra tâm trạng của tôi và hỏi: “Nhiễm Nhiễm, tối nay em có vẻ không vui vì anh quản em sao?”
“Không phải vì anh.” Thực ra tôi chưa bao giờ thực sự giận anh.
Tôi ôm lấy eo Yến Khâm, tìm một chỗ thoải mái trong vòng tay anh, ngẩng lên nói: “Trước khi tan học, kết quả bài kiểm tra nhỏ môn toán được công bố. Đề khó hơn nhiều, hồi ở trường cũ em là học sinh giỏi, nhưng đến đây, ngay cả top 10 lớp cũng không vào nổi.”
Tôi cảm thấy tủi thân: “Còn có người nói em là cháu ngoại hiệu trưởng mà thành tích lại bình thường thế này.”
Nghe xong, Yến Khâm im lặng một lát, vuốt nhẹ lưng tôi rồi dịu dàng nói: “Em không cần chăm chút những lời đánh giá của người khác, anh và ông ngoại đều biết thực sự em giỏi ở đâu.”
“Hơn nữa, chương trình học và tiến độ hai trường vốn dĩ rất khác nhau.” Anh chậm rãi an ủi và phân tích lý do giúp tôi hiểu.
Trước đây tôi học ở trường quốc tế tư thục, còn trường hiện tại chú trọng giáo dục theo kiểu trong nước.
“Thành tích chỉ là thước đo của họ, nhưng với em, tuyệt đối không phải thước đo duy nhất.”
Nghe anh nói và được ôm chặt, tôi thấy nhẹ nhõm, nỗi tủi thân dần hóa thành nụ cười.
Đôi mắt tôi lấp lánh khi nhìn anh, lúc này tôi chỉ muốn…
Tôi khẽ nói với Yến Khâm: “Anh hôn em đi, em sẽ ổn thôi.”
Yến Khâm liền cúi xuống hôn tôi thật lâu, đến khi anh khẽ cắn môi tôi mới tách ra.
Những chuyện như thế này cuối cùng vẫn phải do chính bản thân tôi giải quyết.
Cách tốt nhất là lần sau tôi phải đạt kết quả tốt hơn.
Tôi không để ý quá nhiều lời bàn tán của người khác, nhưng trong lòng vẫn có chút tự ái.
Dù vậy, không lâu sau, thành tích của tôi ở trường cũ đã được mọi người biết đến.