Trong sảnh, các thẩm nhân vẫn đang ca múa, các bá phụ cũng bắt đầu uống rượu.
Mùi than đang cháy, mùi phấn son, mùi rượu như một đám mây dày đặc đè nặng lên ta.
Ta thấy khó chịu, liền bước ra ngoài hóng gió.
Trong sân, hơn mười giáp sĩ mặc áo giáp đen đứng đó, đến một con ruồi cũng không thể bay ra ngoài.
Nghe nói năm xưa ông nội chạy trốn lên phương Bắc, kết minh với người ở đó rồi tự lập làm đế.
Người phương Bắc thân hình cao lớn, đi theo ông nội nam chinh, nơi họ đi qua, thây chất đầy đồng, m.á.u chảy thành sông.
Những giáp sĩ áo đen này khiến ta có chút sợ hãi, ta vội quay lại sảnh.
Bà nội lúc này nói rằng bà thấy mệt, muốn về phòng nghỉ.
Bà gọi ta và đường tỷ vào ngủ cùng bà tối nay.
Ta mệt đến mức không mở nổi mắt.
Trong cơn mơ màng, ta nghe đường tỷ kể lại chuyện vừa thấy của phụ thân và mẫu thân.
Bà nội đáp: “Nó có thể làm nên chuyện lớn hơn các huynh đệ nó, nhưng cũng nguy hiểm hơn họ. Chúng ta phải cẩn thận.”
Ta muốn hỏi họ đang nói gì, nhưng cơn buồn ngủ quá mạnh mẽ, cuối cùng ta không chịu nổi, thiếp đi.
6
Khi tỉnh dậy, trời vừa hửng sáng, ta phát hiện đường tỷ và bà nội đều không ở đó.
Ta dụi mắt, bước ra ngoài tìm mẫu thân. Khi đi ngang qua tiền sảnh, thấy các bá phụ gục xuống bàn mà ngủ, các thẩm nhân cũng đều đang nghỉ.
Khi vòng qua bên cạnh đại bá phụ, ông đột nhiên mở mắt, ánh nhìn như mèo vồ chuột làm ta lạnh sống lưng.
Hóa ra họ không ngủ thật sự, chỉ giả vờ. Không ngờ họ cảnh giác đến vậy.
Khó trách bà nội hôm qua dặn các thẩm nhân phải cẩn thận, không được hành động thiếu suy nghĩ.
Ta nhanh chân chạy ra sân, thấy phụ thân đang luyện kiếm giữa trời tuyết.
Tấm thân trần của ông đầy những vết sẹo mới cũ chồng chất, những dấu vết từ chiến trường.
Ta bất giác đứng lại, ông cũng dừng kiếm, hai cha con đối mặt nhau trong tuyết.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn rõ phụ thân.
Ông rất trẻ, cũng rất anh tuấn, không kém gì Phí Kính.
Nhưng ông khiến ta sợ hãi hơn Phí Kính rất nhiều.
Ông bước về phía ta, ta hoảng sợ quay đầu chạy thẳng về phòng mẫu thân.
Phòng rất lộn xộn, mùi hương ngọt ngào khiến ta tim đập nhanh tối qua vẫn còn phảng phất.
Mẫu thân cuộn mình ngủ trong màn.
Ta leo nhẹ lên giường, phát hiện đôi môi bà đã không còn màu son đỏ tươi, mà giờ đã nứt nẻ.
Bà nhíu mày, khóe mắt còn vương lệ, như đang gặp ác mộng.
Ta vội lay bà tỉnh dậy.
Bà mơ màng nhìn ta, ánh mắt dần rõ ràng: “Nam nhân đó đâu?”
Ta nghĩ bà đang hỏi về phụ thân: “Ông ấy đang luyện kiếm ngoài sân.”
Bà lẩm bẩm: “Ông ta vẫn còn luyện được kiếm sao?”
Nói xong bà liền ho sặc sụa, sắc mặt trở nên nhợt nhạt.
Đúng lúc đó, phụ thân cũng bước vào.
Mẫu thân muốn ta đi, nhưng phụ thân bảo ta ở lại.
Ông thúc giục mẫu thân viết thư.
Mẫu thân vuốt lại tóc tai rối bời, ngồi vào bàn, bắt đầu viết theo yêu cầu của phụ thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Viết xong, phụ thân cẩn thận kiểm tra, rồi dùng kiếm cắt một lọn tóc của mẫu thân bỏ vào trong thư.
Mẫu thân lại cười.
Phụ thân hỏi bà cười gì.
Mẫu thân đáp: “Kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ. Tướng quân giờ lại cắt tóc thiếp để gửi cho nam nhân khác.”
Phụ thân nhìn bà, nói: “Ngươi và ta sớm đã không còn là phu thê.”
“Nếu khi đó ngươi tự vẫn trước mặt phản quân, đợi ta đoạt được thiên hạ, nhất định ta sẽ truy phong ngươi làm hoàng hậu, một đời không lập hậu khác, c.h.ế.t rồi sẽ cùng huyệt mà ngủ, kiếp sau lại làm phu thê.”
“Nhưng ngươi, lại chọn làm kỹ nữ.”
“Là ngươi, đã cắt đứt nhân duyên giữa chúng ta.”
Ta muốn nói, ta thường nhớ đến bốn tỷ muội đã khuất, nhưng dù nhớ nhung thế nào, ta cũng không thể gặp lại họ.
Hồng Trần Vô Định
Người đã chết, dù kẻ sống làm gì đi nữa, cũng chẳng còn ý nghĩa.
Chưa kịp nói gì, phụ thân đã cầm thư rời đi.
Mẫu thân vẫn cười.
Nhưng trong đôi mắt đang cười ấy, lại ngấn lệ.
Bà nội bước vào, lau đi nước mắt cho mẫu thân: “Ta nấu cháo hạt dẻ con thích nhất rồi, mau ăn chút đi.”
Mẫu thân gật đầu: “Để con sửa soạn xong sẽ ra ăn.”
7
Khi chúng ta còn chưa kịp ăn xong bữa sáng, ông nội đã đến.
Tiếng hò hét, c.h.é.m g.i.ế.c vang lên từ bên ngoài thành, nhưng không kéo dài lâu trước khi lặng xuống.
Đại bá phụ nói thành chủ Hàn Xuyên quá ngông cuồng, ông nội đến mà không lập tức mở cửa nghênh đón, tự chuốc lấy khổ.
Rồi cả thành tràn ngập tiếng khóc than.
Ông nội đã đồ sát cả thành.
Không khí đậm mùi m.á.u tanh.
Tứ thẩm, người nhát gan nhất, ôm cột mà nôn thốc tháo.
Tứ bá cười nhạo bà vô dụng: “Hàn Xuyên thành này toàn kẻ có tội, c.h.ế.t là đáng, có gì đáng tiếc.”
Tứ thẩm lau miệng, đáp: “Đúng vậy, toàn kẻ có tội, c.h.ế.t cũng không đáng tiếc.”
Nói xong, bà đứng dậy đi vào phòng riêng, thắp một nén hương cho nữ nhi đã c.h.ế.t yểu của mình.
Gió cuốn tuyết trong sân, thổi qua người chúng ta.
Bà nội bảo tất cả vào bếp phụ giúp.
Ta nhỏ tuổi, chẳng giúp được gì, bèn ở lại sảnh lau bàn ghế.
Nghe thấy tứ bá nói với phụ thân: “Ngũ đệ, nhìn quầng thâm dưới mắt đệ kìa, tối qua chắc vất vả lắm nhỉ?”
Ta nhìn phụ thân, quả nhiên thấy mắt ông thâm quầng.
Tối qua khi nhìn ông trong mật thất, mắt ông vẫn chưa như vậy.
Phụ thân đang lau kiếm, không trả lời.
Tứ bá tiếp tục: “So với trước đây khi còn làm nữ nhân đàng hoàng, cảm giác thế nào? Có phải giờ thú vị hơn không?”
Phụ thân lạnh lùng liếc ông một cái.
Tứ bá bĩu môi: “Đệ không phải động lòng với nàng ấy đấy chứ? Đừng trách tứ ca không nhắc nhở, nếu công chúa phương Bắc biết đệ còn dây dưa với Giang Ngọc Nương, mọi chuyện sẽ không hay đâu.”
“Nếu không nhầm, công chúa giờ cũng đã vào thành rồi.”