Tưởng Manh tức đến đỏ mặt, một đám quỷ mà dám nghi ngờ cô là lừa đảo! Cô nghiến răng, hỏi lại: "Tôi chỗ nào không giống thiên sư?"
Lão Đại tự tin đáp: "Em từng xem thiên sư trên tivi, bọn họ đều mặc áo màu vàng, chị ngay cả trang phục cũng không mặc, cho nên nhất định không phải thiên sư."
Tưởng Manh đỡ trán, cảm thấy não mình sắp nổ tung. Nhưng thôi, không chấp với mấy tiểu quỷ này nữa.
Cô nhắm mắt một lúc, rồi lấy ra sáu lá bùa, cười hiền hậu: "Các bé à, nếu các bé không tin chị, vậy thì phải tin cái này chứ. Nói cho chị biết, chị đại của các bé đang ở đâu."
Lập tức, sắc mặt sáu tiểu quỷ thay đổi. Chúng nhìn nhau, rồi đồng thanh: "Chúng em tin rồi, chúng em tin rồi!"
Tưởng Manh cất lá bùa vào túi, nở nụ cười chiến thắng, rồi nói: "Vậy là xong rồi, chúng ta đi thôi."
Chu Dương giơ ngón tay cái, nhìn cô với ánh mắt đầy khen ngợi.
Lộ Minh cũng có chút bội phục, nhưng vẫn không quên trêu: "Cô đúng là thủ đoạn không tồi."
Để bảo vệ những tiểu quỷ quan trọng này, Tưởng Manh quyết định nhốt chúng vào trong bình hồ lô. Theo lời kể của chúng, chị đại thường trốn trong tầng hầm dưới tầng một để tránh bị thiên sư phát hiện.
Cả ba người đi từ tầng ba xuống tầng một. Đúng lúc này, điện thoại của Tưởng Manh đột nhiên reo lên. Cô cầm máy lên nhìn và thấy đó là cuộc gọi của Giang Nguyệt.
Lúc đầu, Tưởng Manh không hiểu tại sao bạn lại gọi cho mình vào lúc này. Chắc chắn có chuyện gì gấp, không thể chỉ là chuyện tình yêu được. Dù đang trong tình huống căng thẳng, cô vẫn quyết định nghe máy.
Cô vừa ấn nút nghe, định đùa giỡn vài câu thì giọng Giang Nguyệt bên kia vang lên, gấp gáp và sợ hãi: "Tiểu Manh Manh, Tiểu Manh Manh, cứu tớ với! Tớ đang ở chung cư Hải Long Vịnh, có... có một con quỷ, nó... nó muốn g.i.ế.c tớ! Tớ đã gọi cảnh sát rồi, nhưng tớ rất sợ!"
Tưởng Manh không thể tin được, sắc mặt lập tức thay đổi, đầu óc bỗng chốc trống rỗng: "Cái gì, cậu đang ở chung cư Hải Long Vịnh?"
Chung cư Hải Long Vịnh, đó chẳng phải là nơi này sao? Cả Chu Dương và Lộ Minh bên cạnh cũng sững sờ, sắc mặt tối sầm.
Tưởng Manh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ra lệnh: "Cậu có biết bây giờ mình đang ở đâu không? Cậu đang ở tầng mấy? Nói cho tớ biết, tớ sẽ qua đó ngay!"
Giang Nguyệt hoảng loạn đáp: "Tớ không biết mình đang ở đâu, xung quanh tối om, Tiểu Manh Manh, đừng đến một mình! Hãy đem theo người đến đây! Tìm một đại sư bắt quỷ đến đây! Tớ đang cầm lá bùa cậu đưa, nó không thể làm hại tớ được, đừng đến một mình!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Giọng Giang Nguyệt run rẩy, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Tưởng Manh siết chặt điện thoại, chưa kịp hỏi thêm gì thì đầu dây bên kia đã ngắt máy.
Cô đ.ấ.m tay xuống thành cầu thang, cảm thấy mình quá sơ suất. Giang Nguyệt rõ ràng đi hẹn hò, sao lại đến chỗ này? Và giờ, cô ấy lại gặp nguy hiểm.
Chu Dương lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Ai gọi thế?"
Tưởng Manh ngẩng phắt đầu, nhìn lên tầng trên với vẻ mặt nghiêm trọng: "Là bạn cùng phòng của tôi, tôi không hiểu sao cậu ấy lại đến đây, nhưng bây giờ cậu ấy đang gặp nguy hiểm, có một con quỷ ở đó. Cậu ấy không biết đạo thuật, chỉ là người bình thường. Chúng ta phải nghĩ cách cứu cậu ấy ra."
“Ở cùng một con quỷ!” Chu Dương nhìn chằm chằm vào tòa nhà bị bao phủ bởi quỷ khí, sắc mặt anh trở nên nghiêm trọng. Sau đó, anh nhanh chóng rút la bàn ra và bắt đầu tìm kiếm.
Anh biết rõ rằng nếu không nhanh chóng tìm ra nguồn gốc của vấn đề, rất có thể chung cư Hải Long Vịnh sẽ lại có thêm một oan hồn mới.
Tưởng Manh cũng nhanh chóng nhận ra tình hình không ổn, cô lấy ra một lá bùa, cắn đầu ngón tay rồi viết một dãy số lên đó.
Lộ Minh nhìn theo tay cô, ánh mắt rơi vào lá bùa rồi nhướng mày: “Bùa truy tung.”
Tưởng Manh gật đầu: “Đúng vậy, là bùa truy tung.”
Bùa truy tung dùng ngày tháng năm sinh của người cần tìm, hoặc vật phẩm như tóc, móng tay… làm vật dẫn để truy tìm tung tích. Mặc dù cô không có bất kỳ vật gì của Giang Nguyệt, nhưng vì đã cùng Giang Nguyệt đón sinh nhật hai ba lần ở ký túc xá, cô đã nhớ chính xác ngày sinh của cô ấy.
Sau khi viết xong ngày tháng năm sinh, Tưởng Manh thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt niệm chú. Lá bùa lập tức bốc cháy và bay lên, bay lượn trong không khí. Cuối cùng, nó xoay mấy vòng ở một góc khuất rồi rơi xuống, tan thành tro bụi.
Ba người tiến tới gần, Tưởng Manh ngồi xuống, lấy ngón tay miết qua tro bụi rồi nhíu mày. Lo lắng trong mắt cô hiện rõ: “Sao lại như vậy? Không tìm thấy!”
Chu Dương nhìn la bàn đang xoay điên cuồng, cảm giác lo lắng dâng lên: “Nơi này âm khí quá nặng, bùa truy tung không có tác dụng.”
“Chúng ta phải dùng cờ chiêu hồn.” Lộ Minh lấy ra một lá cờ, lắc lắc.
Lúc này, Tưởng Manh lại lấy ra một lá bùa khác, viết ngày sinh của Giang Nguyệt lên đó rồi đưa cho Lộ Minh.
Lần này, lá bùa không bay lượn lung tung như trước mà từ từ bay về phía một căn phòng nhỏ ở bên phải sảnh lớn tầng một.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường