Vì Quá Nghèo Tôi Đành Đi Bán Quỷ

Chương 43



 

Khi nghe Tưởng Manh nói rằng Cửu Châu—vùng đất anh ta luôn canh cánh trong lòng—giờ đây đã trở nên hùng mạnh, ánh mắt của hồn phách vị tướng quân nhà Tần dần hiện lên vẻ yên lòng. Trong lòng anh như được an ủi, thần sắc không còn u ám như trước mà thay vào đó là sự kiên định vững vàng.

“Tôi yêu mảnh đất này. Hãy để tia hồn phách cuối cùng của tôi mãi mãi bảo vệ nơi này,” anh trầm giọng nói, vẻ mặt bình thản như đã gạt bỏ hết mọi vướng bận.

Vừa dứt lời, Tưởng Manh nhìn thấy linh hồn cao lớn kia dần hóa thành một dải sáng vàng ấm áp, từ từ bay lên không trung, biến mất vào bầu trời rộng lớn. Anh đã lựa chọn không đi đầu thai, mà dùng phần hồn phách còn sót lại để trấn giữ biên cương, bảo vệ mảnh đất mà anh từng nguyện hy sinh cả mạng sống để giữ lấy.

Tưởng Manh ngây người đứng nhìn hồn phách vị tướng quân tan biến giữa không trung, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Cô chỉ nói vài câu thôi, vậy mà anh ta lại từ bỏ cả cơ hội đầu thai, cam tâm tình nguyện trở thành linh hồn canh giữ nơi này. Nghĩ đến điều đó, cô thấy có chút tội lỗi.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Khóe môi cô khẽ cong lên, nụ cười nhàn nhạt hiện ra. Từ tận đáy lòng, Tưởng Manh cảm thấy vô cùng khâm phục những người tướng sĩ đã ngã xuống để bảo vệ đất nước.

"Người ta thì bảo vệ biên cương... Còn mình thì bắt quỷ, kiếm tiền... hắc hắc..." – cô lẩm bẩm tự trào.

Sau khi hồn phách rời khỏi cơ thể người đàn ông bị nhập, anh ta lập tức ngã phịch xuống nền đất.

Tưởng Manh chớp chớp đôi mắt vô tội, như chợt nhớ ra điều gì đó: "Còn một người nữa... suýt quên mất." Nhưng sau khi quan sát, cô thấy tình trạng của người này có vẻ ổn, có lẽ chỉ bị ảnh hưởng vì bị nhập hồn nhiều ngày, nghỉ ngơi tẩm bổ một chút là khỏe ngay.

Bỗng có một giọng nói vang lên phía sau:

“Anh ta không sao chứ?”

Tưởng Manh giật mình quay lại, thấy Lệ Xuyên đang đứng đó, ánh mắt lo lắng nhìn cô.

Thì ra anh đã vào trong từ lúc nào mà cô không hay biết. Vẻ mặt hơi ngạc nhiên, Tưởng Manh nở một nụ cười tươi rói:

“Sao anh lại vào đây vậy?”

Lệ Xuyên nhún vai, mỉm cười:

“Thấy cô đi một mình, tôi sợ cô gặp nguy hiểm nên mới đi theo.”

Ánh mắt anh nhìn cô đầy dịu dàng. “Tôi theo sau cô nãy giờ mà cô không phát hiện ra, đúng là cô thiên sư ngốc nghếch.”

Nghe đến hai chữ "nguy hiểm", ánh mắt Tưởng Manh lập tức tối lại, giọng cũng nghiêm túc hơn:

“Lệ tổng, anh không cần lo cho tôi. Ngược lại, anh mới là người nên cẩn thận. Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi từng nhắc đến tai họa đổ m.á.u sắp xảy ra với anh không?”

Nét mặt cô hiện rõ vẻ lo lắng. Tuy không thân thiết lắm, nhưng từ lúc quen biết đến giờ, cô đã có chút quan tâm đến anh. Nếu tai họa thật sự sắp đến, cô không thể làm ngơ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lệ Xuyên đương nhiên nhớ, ấn tượng đó còn rất rõ ràng. Lần đầu tiên có người nói anh sẽ gặp "tai họa đổ máu", anh còn cho rằng Tưởng Manh chỉ là một tên thần côn lừa đảo. Lúc đó, thậm chí anh còn vứt lá bùa cô đưa vào thùng rác mà không thèm nhìn kỹ.

“Nhớ chứ. Rồi sao?” – Anh nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ.

Tưởng Manh đảo mắt, thở dài như một bà cụ non đang lo cho đứa con của mình:

“Hôm nay tôi thấy ấn đường anh có khí đen. Anh nhất định phải giữ lá bùa tôi đưa bên người mọi lúc mọi nơi, nhớ chưa?”

Nghe vậy, Lệ Xuyên hơi chột dạ. Việc này quả thực hơi khó—anh không nhớ nổi mình đã vứt lá bùa đó vào thùng rác nào rồi...

Đúng lúc anh định lên tiếng, một giọng nói yếu ớt vang lên cắt ngang:

“Hai người... có thể đỡ tôi dậy được không? Tôi... hơi chóng mặt.”

Là người đàn ông vừa bị nhập hồn đã tỉnh lại. Giọng nói anh ta mơ màng, sắc mặt vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

Tưởng Manh lập tức bước tới, định cúi xuống đỡ người kia dậy. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cô cảm thấy có gì đó không ổn—tròng mắt của người đàn ông từ từ chuyển sang màu trắng đục, một tay bất ngờ rút ra con d.a.o phay giấu sau lưng, vung lên định c.h.é.m thẳng vào cô!

Cảnh tượng diễn ra quá bất ngờ khiến đầu óc Tưởng Manh trở nên trống rỗng. Trong đầu cô bỗng thoáng qua vài tiêu đề báo chí quen thuộc:

Tin sáng: Nữ sinh viên đại học bị sát hại khi đi mua sắm.

Báo tối thành phố Giang: Nữ sinh viên bị sát hại oan uổng, xã hội đang xảy ra vấn đề gì?

Cô hoàn toàn không hiểu tại sao "tai họa đổ máu" lại đổ xuống đầu mình! Cái miệng quạ đen đáng chết!

Ngay khoảnh khắc lưỡi d.a.o gần như sắp chạm vào cô, trong lòng Tưởng Manh chỉ có một suy nghĩ duy nhất:

Anh trai, tôi với anh có thù oán gì chứ? Sao lại c.h.é.m tôi bằng d.a.o phay vậy trời!

Nhưng cô chưa kịp phản ứng thì một bóng người lao đến. Lệ Xuyên không do dự dù chỉ một giây, anh lập tức nhào tới đẩy Tưởng Manh sang một bên, giúp cô thoát khỏi lưỡi d.a.o hiểm độc.

Tưởng Manh ngã nhào ra phía trước, tránh được đòn trí mạng. Nhưng Lệ Xuyên thì không may mắn như vậy—anh bị tên kia c.h.é.m thẳng vào tay.

Lệ Xuyên cắn răng chịu đau, hai chân tung một cú đá mạnh vào tên đàn ông đang phát cuồng kia, khiến hắn lảo đảo ngã xuống. Tuy vậy, cánh tay anh đã bị rạch một vết sâu, m.á.u tràn ra, đỏ tươi cả ống tay áo.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com