Nghe Trương Viên Viên trả lời, mắt cô lập tức mở to, hét lên:
"Cái gì?! Cô nói… hung thủ là Từ Thiên?!"
Giọng hét quá bất ngờ khiến Trương Viên Viên cũng giật mình, âm khí trên chiếc lược lập tức tiêu tán đi ít nhiều:
"Đừng có hô toáng lên như vậy! Làm tôi giật mình!"
Tưởng Manh há hốc mồm:
"Không phải chứ? Diễn viên Từ Thiên hả? ‘Anh trai quốc dân’, ‘Đường Tăng hiện đại’ đó hả? Lúc trưa tôi còn vừa xem show có anh ta đấy!"
Cô nhớ rất rõ, trong chương trình truyền hình, Từ Thiên từng nói một câu gây sốt:
"Tôi là người lương thiện đến mức ngay cả con muỗi đậu trên tay cũng không nỡ đập."
Hồi đó fan còn bình luận rầm rộ: "Anh ơi anh thật lương thiện", "Anh ơi anh dịu dàng quá", "Đúng chuẩn người đàn ông tốt".
Nhưng Trương Viên Viên lại lạnh lùng đáp:
"Lương thiện? Ừ thì lương thiện thật. Lương thiện đến mức bỏ thuốc bạn gái quen mười mấy năm, rồi đưa cô ấy lên giường với người đàn ông khác."
Tưởng Manh nghe xong mà rợn cả tóc gáy:
"Trời đất… được rồi, chị gái đừng tức giận, em giúp chị báo thù."
Cô cẩn thận cất chiếc lược vào túi, sau đó phóng xe điện ra khỏi cổng trường. Dưới sự chỉ đường của Trương Viên Viên, cuối cùng cũng đến được tòa nhà công ty giải trí Tinh Thần—nơi Từ Thiên đang làm việc.
Tưởng Manh ngẩng đầu nhìn dòng chữ "Công ty TNHH Giải trí Tinh Thần", thầm nghĩ:
"Nghe thì hoành tráng, nhưng xa trường học thật đấy, chạy xe điện muốn gãy lưng luôn…"
Nhưng người thì không dễ tìm như vậy. Là một sinh viên bình thường, Tưởng Manh chẳng có cách nào tiếp cận được minh tinh nổi tiếng như Từ Thiên. Cô đã hỏi lễ tân không biết bao nhiêu lần, mà câu trả lời vẫn chỉ có một:
"Xin lỗi, chúng tôi không rõ lịch trình của anh Từ. Tôi chỉ là lễ tân, thật sự không biết các diễn viên đang ở đâu."
Mất kiên nhẫn, Tưởng Manh ngồi phịch xuống ghế ở sảnh chờ, hai tay ôm đầu, thở dài:
"Chị gái à… chuyện này khó thật đấy. Tôi bó tay rồi. Hay là… tối nay mình đến nhà hắn làm paparazzi, canh chừng cho chắc ăn?"
Nữ quỷ Trương Viên Viên không đồng tình với cách làm của Tưởng Manh. Cô cất giọng trầm trầm, chứa đầy bất mãn:
"Chính tại nhà hắn ta, tôi đã bị g.i.ế.c hại. Với hiểu biết của tôi về hắn, hắn tuyệt đối sẽ không dám quay về đó nữa đâu."
Nói đến đây, Trương Viên Viên bỗng khựng lại, dường như cảm thấy áy náy. Mối thù của cô, vậy mà lại phải để người ngoài như Tưởng Manh vì mình mà chạy ngược chạy xuôi. Cô dịu giọng, chân thành nói:
"Không cần cảm ơn đâu, không cần khách sáo gì cả. Chờ cô báo thù xong thì theo tôi về địa phủ đầu thai đi nhé, tiện thể cho tôi kiếm được chút công đức, còn lấy được ít tiền công nữa."
Chẳng đợi thêm được bao lâu thì đám đông xung quanh bỗng xôn xao. Tưởng Manh nhìn theo hướng náo động, liền thấy một chàng trai trẻ với mái tóc bóng mượt, dáng vẻ kiêu ngạo xuất hiện giữa đám người. Cô nheo mắt, khẽ hừ một tiếng:
"Hừ, không phải Từ Thiên thì còn ai vào đây nữa chứ!"
Quả đúng là "cầu được ước thấy".
Tưởng Manh lập tức nổi m.á.u chiến, xông thẳng về phía anh ta. Nhưng nhanh chóng, cô nhớ ra — Từ Thiên là minh tinh, bên cạnh còn có vài vệ sĩ mặc đồ đen, đeo kính râm nghiêm ngặt đi cùng.
Không thể manh động được.
Tưởng Manh đành dừng lại cách đó vài mét, rồi lớn tiếng gọi giữa đám đông, chẳng ngại ngùng gì:
"Oppa Từ Thiên! Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh!!"
Câu nói vừa dứt, cả đại sảnh lập tức đổ dồn ánh mắt về phía cô, tiếng xì xào nổi lên. Nhưng Tưởng Manh chẳng mấy bận tâm, tiếp tục diễn tròn vai một fangirl:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Oppa Từ Thiên~~ Em là fan ruột của anh! Bộ phim ‘Trở về…’ mà anh đóng em xem đi xem lại bao nhiêu lần rồi! Em chỉ muốn trao đổi một chút thôi mà!"
Từ Thiên chau mày. Anh ta chưa từng gặp cảnh fan nào dám lớn tiếng gọi mình thế này ở nơi công cộng. Điều tồi tệ nhất là — ở đây có quá nhiều người, nhỡ bị chụp ảnh thì lại thành scandal ngay.
Từ Thiên cố nén giận, trầm giọng:
"Xin hỏi cô tìm tôi có chuyện gì?"
Tưởng Manh chớp chớp mắt, giả vờ ngượng ngùng:
"Em chỉ... chỉ là muốn trò chuyện riêng một chút thôi. À, bạn em cũng rất thích anh nữa. Cô ấy tên là... Trương Viên Viên."
Vừa nghe đến cái tên đó, sắc mặt Từ Thiên lập tức biến đổi. Anh ta kinh hoàng ngẩng đầu nhìn Tưởng Manh, sải bước đi thẳng tới trước mặt cô, túm lấy tay, nghiến răng hỏi:
"Sao cô biết cô ấy? Ai bảo cô đến đây?"
Tưởng Manh nhếch môi cười, bình tĩnh nói:
"Muốn biết ư? Vậy thì đi theo tôi."
Vì nơi này quá đông người, không tiện giải quyết mọi chuyện, Tưởng Manh dẫn Từ Thiên lên sân thượng. Nhưng khi vừa đặt chân lên đó, nhìn xuống dưới là cả một thành phố thu nhỏ, cô bất giác rùng mình — cô sợ độ cao.
Càng tệ hơn là, bên cạnh cô giờ đây là một kẻ g.i.ế.c người không chớp mắt.
Tưởng Manh lập tức lùi lại sát cầu thang để giữ khoảng cách an toàn.
Từ Thiên tiến đến gần, ánh mắt lạnh như dao:
"Nói đi, sao cô biết Trương Viên Viên?"
Tưởng Manh không lùi bước, đưa ra chiếc lược đỏ, lắc nhẹ trong tay:
"Anh còn nhớ thứ này không?"
Từ Thiên lập tức trợn tròn mắt. Làm sao anh ta có thể quên được? Chính là chiếc lược phong ấn linh hồn Trương Viên Viên — bạn gái mà anh ta từng quen biết suốt hơn mười năm, cũng chính tay anh ta đã thuê đạo sĩ phong ấn cô ấy vào trong này.
Khi ấy, đạo sĩ từng bảo: chỉ cần bán chiếc lược đi thì sẽ cắt đứt oán khí, chuyển họa cho người khác. Quả thật sau khi bán đi, anh ta cứ ngỡ mình đã thoát nạn...
Nhưng không ngờ, chiếc lược lại quay về.
"Chiếc lược đó... sao cô lại có nó?!"
Tưởng Manh không trả lời. Cô rút một lá bùa từ trong túi ra, thản nhiên niệm chú, một luồng sáng vàng lóe lên, phong ấn bị phá vỡ. Một làn khói đen bay ra từ chiếc lược, hoa văn đỏ như m.á.u trên đó dần dần biến mất.
Ngay sau đó, một thiếu nữ xinh đẹp với dáng người quyến rũ, khí chất yêu kiều hiện ra giữa ánh sáng mờ ảo. Trương Viên Viên — người từng khiến bao người ngoái đầu nhìn lại, nay đã hóa thành lệ quỷ mang theo hận thù ngút trời.
Tưởng Manh lùi lại phía sau, quay đầu nhìn cô:
"Trương Viên Viên, tôi đã đưa hắn đến rồi. Hắn chỉ là một phàm nhân, không thể chống lại cô đâu. Nơi này giao cho cô, tôi sẽ đợi cô ở đây nửa tiếng."
Cô rút điện thoại ra, bật camera, bắt đầu ghi hình. Cô biết rõ bản thân không thể chứng kiến cảnh báo thù này tận mắt — vừa không hợp pháp, vừa dễ rước họa vào thân. Nhưng để lại chứng cứ, ít nhất cũng giữ mình an toàn.
Trương Viên Viên quay đầu lại nhìn Tưởng Manh, nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt như nói lời cảm ơn.
Khi thấy hồn phách Trương Viên Viên hiện ra, Từ Thiên như bị sét đánh ngang tai. Toàn thân anh ta run lẩy bẩy, ánh mắt hoảng loạn không thể giấu nổi. Anh ta lùi về phía sau, giọng nói run rẩy:
"Trương Viên Viên... không phải cô đã c.h.ế.t rồi sao? Đừng... đừng qua đây!"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
"Chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm như vậy, Từ Thiên, tại sao anh có thể nhẫn tâm đến mức đó? Chính tay anh g.i.ế.c c.h.ế.t tôi mà không hề do dự, anh còn là người sao?"
Từng bước, từng bước, Trương Viên Viên ép sát. Khí đen quấn quanh thân thể cô, đôi mắt đỏ rực như máu, hơi thở lạnh lẽo lan tỏa khắp không gian. Không còn là cô gái dịu dàng năm nào, giờ đây chỉ còn lại oán niệm sâu sắc không thể tan.
Từ Thiên sợ hãi đến mức mất hết lý trí, lập tức quỳ sụp xuống, gào lên:
"Tôi sai rồi! Tôi xin lỗi! Tha cho tôi, Viên Viên, tôi biết tôi sai rồi!"
Anh ta nghĩ, chỉ cần nhận sai, Viên Viên sẽ mềm lòng như trước kia…