Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc

Chương 175: Tại em trêu chọc anh trước



Edit: Lune

Những người ở lại rạp ngoài mấy người muốn cầm nốt mấy lon nước uống kia ra thì đa phần đều là những người thật lòng quan tâm đến bà Đỗ hoặc là người từng nhận được ơn huệ từ bà.

Bấy giờ, người tới báo tin vừa mới lên tiếng, mấy NPC vốn đang ngồi lập tức đứng phắt dậy.

Bầu không khí yên ắng lạ thường.

Nhóm người chơi tính ở lại xem liệu có thể tìm thêm được manh mối nào không, nghe vậy thì tròn mắt nhìn nhau, lòng biết rõ đây chính tiết tấu dẫn đến tình tiết mấu chốt trong cốt truyện rồi.

Di ảnh được bày trong nhà của bà Đỗ, nơi đó cũng là nơi Hứa Tri Nam ở lại mấy ngày gần đây.

Hai mươi phút sau, mọi người đến nơi.

Di ảnh đen trắng được bày ở giữa phòng khách, chỗ mắt bà Đỗ chảy ra giọt lệ máu, không rơi xuống mặt bàn mà chỉ đọng lại trong khung kính, dù thời tiết đang rõ nóng nực song người ta vẫn cảm thấy ớn lạnh.

Di ảnh chảy máu, hồn phách không yên.

Có thể là bị oan, cũng có thể là chỗ mộ xảy ra vấn đề gì đó, cho nên mới thông qua hiện tượng chảy máu khác thường này để nhắc nhở con cháu.

Trên người Đỗ Thanh Dương lúc này đã không còn vẻ hiền hòa như khi nói chuyện với Nha Thấu ban nãy. Anh ta cau mày, cảm xúc trong đôi mắt khuất dưới tóc mái không rõ, bàn tay siết chặt đến mức móng tay như muốn găm vào trong thịt, cánh tay nổi đầy gân xanh.

Biểu hiện của anh ta rất kỳ quái, sau khi thấy dị trạng xuất hiện trên di ảnh mẹ ruột của mình, vậy mà cảm xúc lớn nhất lại là phẫn nộ.

Nha Thẩu cẩn thận quan sát anh ta rồi vội vàng cúi đầu xuống.

"Để chiều lên núi kiểm tra mồ mả xem thế nào. Hôm qua hạ táng tôi đã xem cẩn thận rồi, phương vị không có vấn đề gì cả, có lẽ là do nước vào hay mồ bị lún sập chỗ nào đấy."

Mắt Đỗ Thanh Dương đỏ ngầu, mấy câu cuối đúng là nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Cứ tưởng đã kết thúc tang lễ rồi, giờ lại vì xảy ra biến cố mà bắt đầu sốt sình sịch lần nữa.

Đỗ Khánh Nghiêm là người bình tĩnh lại đầu tiên: "Mọi người về trước đi, làm phiền mọi người quá, những chuyện sau này cứ để nhà cháu xử lý là được.”

Dù gì cũng là việc nhà bọn hắn, những người khác cũng không thể nói gì hơn, với lại xét thân phận của bọn họ cũng đúng là không lên núi được thật.

Mọi người chia thành hai nhóm, một nhóm gồm người cao tuổi trong thôn cộng với ba người con trai của bà Đỗ và Đỗ Tương Ngô lên núi lần nữa, nhóm còn lại là những người không còn việc gi nữa chuẩn bị về nhà.

Những người từng nhận được ơn huệ của bà Đỗ khi bà còn sống ra điều rất lo lắng, trước khi về còn nắm tay áo Đỗ Thanh Dương: "Thanh Dương à, có chuyện gì nhất định phải thông báo cho bọn cô biết đấy. Lúc bà còn bọn cô đã không giúp được bao nhiêu rồi, chỉ có lúc này thôi.”

Đỗ Thanh Dương gật đầu, cảm xúc hiện giờ đã bình tĩnh hơn vừa nãy nhiều: "Vâng, có gì khác thường cháu nhất định sẽ thông báo cho mọi người biết."

Nói xong còn cúi thấp đầu xuống để tỏ lòng biết ơn của mình với mọi người vì đã tới giúp đỡ hậu sự cho mẹ mình.

Đỗ Tương Ngô và Hứa Tri Nam đều phải lên núi, mà Đỗ Vọng Tân và Đỗ Bạc Xuyên lại không cần.

Quan trọng nhất là Nha Thấu cũng không cần phải lên núi.

Hai tên kia mục đích bất minh, sau khi Đỗ Tương Ngô đi rồi, để mình Nha Thấu ở lại không khác gì dê vào miệng cọp.

ít nhất là Đỗ Tương Ngô không yên lòng.

Trong lòng dấy lên nỗi bực bội, Đỗ Tương Ngô đi tới trước mặt một vị tương đối có vai vế trong thôn có thể đè ép được đám kia: "Chú à, cháu nhờ chú một việc được không?”

Người kia không hỏi chuyện gì đã phất tay đồng ý luôn: "Chuyện gì cứ nói."

Đỗ Tương Ngô nheo mắt liếc Đỗ Bạc Xuyên với Đỗ Vọng Tân bên cạnh rồi lại nhìn về: "Chú đưa Nha Nha về nhà giúp cháu được không?"

"Mỗi thế thôi à?" Người kia hỏi lại.

"Vâng, mỗi việc này thôi ạ, hôm nào cháu mời chú ăn cơm."

...

Chiều ngày thứ năm không xảy ra chuyện gì cả, càng tới gần ngày đầu thất, trong thôn lại càng yên tĩnh.

Sắc trời ngày càng tối, Đỗ Tương Ngô vẫn chưa về.

Thời tiết hôm nay rất kỳ lạ, gần tối rồi mà nhiệt độ chẳng những không giảm mà nghe vẻ còn tăng cao. Trong nhà có củi nhưng không có nguyên liệu nấu ăn nên cũng chẳng nấu được cơm, có điều lúc này cậu cũng chẳng có tâm trạng gì mà ăn uống.

Nha Thấu ngồi yên trong sân, 001 bên cạnh đang phe phẩy quạt hương bồ cho cậu.

Người ta thường nói tâm tĩnh sẽ mát, nhưng trong lòng Nha Thấu lúc này đang cất chứa rất nhiều chuyện phiền lòng, cho nên tâm không tĩnh nổi, sống lưng bắt đầu rịn mồ hôi.

Sống sót bảy ngày, giờ thời gian đã qua hơn nửa rồi, chỉ cần sống qua hai ngày nữa là được.

Nhưng giữa chừng lại xuất hiện một Đỗ Tương Ngô, còn cả việc di ảnh đột ngột chảy máu nữa, những chuyện này chưa từng được đề cập qua trong dữ liệu ghi lại của mười lần mở phó bản trước đó.

Trong mười lần mở phó bản trước, tỉ lệ sống sót là một nửa. Bởi vì số người chơi tử vong mấy ngày đầu không nhiều, hơn nữa còn là phó bản cấp B, cho nên có rất nhiều người bắt đầu buông lỏng cảnh giác, dẫn đến việc đến đêm ngày thứ năm bắt đầu có lượng lớn người chơi tử vong.

Giả thiết tổng số người chơi tử vọng mấy ngày đầu là 3 đi, vậy thì tới đêm ngày thứ năm số người chết sẽ tăng lên 10, gấp mấy lần so với trước.

Mỗi lần đều như vậy, không có lần nào ngoại lệ hết.

Trên tư liệu ghi rõ trọng điểm là vào hai đêm, một là ngày thứ năm, còn một là ngày thứ sáu cũng chính là thời gian đầu trong đêm hồi hồn đầu thất -- 11 giờ đêm ngày thứ sáu đến rạng sáng ngày thứ 7.

Mà bây giờ sắp đến đêm ngày thứ năm rồi.

Nếu số người tử vong tăng kiểu như thế kia, vậy 13 người chơi còn lại bọn cậu chẳng phải sẽ chết sạch à?

Nguy hiểm rình rập trong bóng tối, không thể sử dụng đạo cụ, anh trai cũng rời đi rồi, bây giờ Nha Thấu vừa sợ Đỗ Tương Ngô trở về nhưng cũng vừa mong Đỗ Tương Ngô trở về.

Tay Nha Thấu hết siết chặt rồi lại buông lỏng, cũng như tâm trạng phức tạp của cậu lúc này.

Hệ thống Tình Yêu thình lình lên tiếng:【Thiếu chủ, hệ thống sẽ không kiểm tra sai đâu, ngài có thể tin tưởng Đỗ Tương Ngô.】

Câu cuối nó nói cực kỳ nhanh, âm lượng còn nhỏ nữa, thế nhưng Nha Thấu vẫn nghe thấy rõ ràng.

【Kể cả hắn bây giờ chỉ là một sợi tàn hồn chạy ra nhưng vẫn dư sức kiềm chế được hầu hết ma quỷ.】

Nha Thấu hỏi: "Hắn từ đâu chạy ra cơ?"

Nhưng Hệ thống Tình Yêu lại không nói gì nữa.

Chẳng qua tin tức mà nó cung cấp đã đủ nhiều rồi, thấy sắc trời đã tối hẳn, Nha Thấu cũng bắt đầu căng thẳng theo, đoạn đứng dậy chuẩn bị trở về phòng.

Chỉ có điều vừa định mở cửa đi vào thì nghe thấy chỗ bờ tường trong sân có tiếng động truyền tới.

Có người đang trèo tường vào.

Nha Thấu lập tức siết chặt nắm tay, trái tim trong lồng ngực không khống chế được mà đập nhanh như điên.

Một cái bóng đen ngồi xổm trên bờ tường rồi nhảy từ trên xuống, động tác liền mạch như thể đã làm qua rất nhiều lần rồi vậy.

"Nha Nha."

Là Đỗ Bạc Xuyên.

Thừa dịp Đỗ Tương Ngô chưa về, cuối cùng hắn cũng tìm được cơ hội lẻn vào.

...

【Đùa hả? Đỗ Bạc Xuyên, sao anh không lựa lúc khác mà đến? Ông chồng chớt của vợ tui sắp về rồi đấy!】

【Động tác trèo tường trông thành thạo thế nhỉ? Nói đi, có phải anh từng trèo tường vào nhà bé con rồi phải không?】

【Dám ngang nhiên đến tìm vợ người ta trước mắt người ta luôn, anh dũng cảm thật đấy, nhân tình bên ngoài đến khiêu khích chồng người ta hay gì?】

【He he he he, Đỗ Bạc Xuyên, thằng oắt nhà cậu mò tới lúc này làm gì? Lúc nữa đang hôn bé con mà Đỗ Tương Ngô lại về bất chợt thì làm thế nào? Bị hắn bắt gặp thì làm thế nào bây giờ hả? Má ơi phấn khích thế nhỉ.】

Hồi lâu sau Nha Thấu mới đờ đẫn quay lại, bỏ tay ra khỏi chốt cửa, tay chân vẫn hơi bủn rủn.

Vừa rồi cậu còn tưởng thứ xuất hiện là con ma như lần trước nữa chứ, không ngờ lại là Đỗ Bạc Xuyên.

"Anh đến đây làm gì?"

Lúc nói lời này, cậu mới hoàn hồn khỏi trạng thái khiếp vía phần nào, do nóng nực nên làn da từ cổ đến mặt đều ửng đỏ hết cả lên.

Khuôn mặt rõ nhỏ, khéo còn không to bằng bàn tay Đỗ Bạc Xuyên, giả mà bị bịt lại thì cũng chỉ biết khóc hưng hức.

Mấy hôm trước trời lạnh, cả người bọc quần áo kín mít, giờ trời nóng lên rồi nên chỉ mặc mỗi áo cộc tay với quần ngố. Xế chiều hôm nay đông người nên Đỗ Bạc Xuyên chưa nhìn kỹ được, giờ nương theo ánh trăng, bắp chân trắng muốt cong cong trông đẹp mắt lạ thường.

Yết hầu Đỗ Bạc Xuyên nhấp nhô: "Tới nhìn em."

Đỗ Tương Ngô cố tình nhờ một vị có vai vế trong thôn đưa Nha Thấu về nhà, đã thế vị kia còn giữ bọn hắn ở lại nói chuyện nguyên buổi chiều, thành thử hắn không có lúc nào hết, giờ vừa có thời gian cái là lập tức chạy đến luôn.

Trời tối đen, có ánh trăng, khoảng cách giữa hai người không xa lắm.

Nhìn thoáng qua bờ tường, Nha Thấu nghi hoặc hỏi: "Sao anh lại trèo tường vào?" Đã vậy động tác còn thành thạo như thế nữa.

"Quen rồi." Đỗ Bạc Xuyên đi tới: "Hồi anh còn nhỏ, bố mẹ anh đi làm quên không để cửa nên anh toàn trèo tường ra ngoài chơi, trèo tường bao nhiêu năm như thế không thành thạo mới lạ."

Rất bình thường, nhưng Nha Thấu vẫn cảm giác có chỗ nào đó là lạ, thế nhưng cậu lại không nói rõ được là lạ ở đâu.

Có điều bình luận trong phòng livestream bảo cậu phải cảnh giác.

Không biết khi nào Đỗ Tương Ngô về, nếu hắn vừa về đã thấy mình ở cùng với Đỗ Bạc Xuyên thì gay quá.

Nghĩ vậy, cậu gật đầu: "Thế anh nhìn xong chưa?"

Ý là nhắc khéo hắn về được rồi đó. Ngay lúc cậu vừa dứt lời, tiếng hít thở của Đỗ Bạc Xuyên bỗng nặng hơn mấy phần.

Hắn từ bên tường đi tới, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào thiếu niên đứng gần cửa, có thứ gì đó ở sâu bên trong đang không ngừng kêu gào.

"Chưa nhìn xong."

Nha Thấu không ngờ hắn sẽ trả lời như vậy, nói lắp "hả" mấy tiếng.

Đỗ Bạc Xuyên đi rõ nhanh, Nha Thấu cảm thấy hắn lúc này rất nguy hiểm, cậu quay người nắm chặt chốt cửa định trốn vào trong phòng tránh đi trước một lúc thì sau lưng nóng rực lên, tay phải Đỗ Bạc Xuyên trùm lên tay Nha Thấu.

Lồng ngực hắn dán sau lưng cậu, vải quần áo mùa hè mỏng nên có thể cảm nhận được thân nhiệt rõ ràng, còn cả từng nhịp tim dồn dập nữa.

Nếu như nói trước đó Nha Thấu chỉ hơi hoảng thôi thì giờ đã biến thành sợ hãi.

Đỗ Bạc Xuyên cầm lấy bàn tay đang run rẩy của cậu.

"Sợ anh à?"

Giọng nói phía sau trầm thấp, hơi thở nóng rực phả vào sau gáy.

Nha Thấu cúi đầu, bị hắn đẩy lên cửa, thấy người mình sắp dán lên cửa tới nơi rồi nên cậu buộc phải duỗi tay ra chống cánh cửa, cậu cắn môi: "Nóng, anh buông ra đã..."

Cơ thể run rẩy thấy rõ, bờ mông căng tròn mềm mại, bàn tay Đỗ Bạc Xuyên hơi khum lại bao trọn lấy tay thiếu niên.

Ánh mắt Đỗ Bạc Xuyên tối sầm xuống, cảm nhận được hơi ấm gần kề lẫn mùi hương thoang thoảng quanh chóp mũi, hắn cúi đầu vùi vào bên gáy cậu.

"Rõ ràng theo như kế hoạch ban đầu thì em đã tới nhà anh rồi."

Giọng than rất nhẹ, nghe còn có vẻ tủi thân, nhưng chiếm phần lớn lại là ham muốn độc chiếm khiến người ta khiếp đảm.

Rõ ràng đã đá bay được Đỗ Tương Ngô đi rồi, thiếu niên sẽ đến chỗ hắn mới đúng, tại sao Đỗ Tương Ngô lại trở về?

Mắt Đỗ Bạc Xuyên đỏ ngầu, không ngừng cọ môi vào làn da cổ mỏng manh trước mặt.

Bỗng có tiếng "kẹt" loáng thoáng vang lên.

Cửa gỗ nặng nề bị đẩy ra, Đỗ Tương Ngô đã về.

Cuối cùng Nha Thấu cũng không nhịn được nữa, cậu cong khuỷu tay huých cùi chỏ vào bụng Đỗ Bạc Xuyên: "Anh đi trước đi!"

Đỗ Bạc Xuyên: "Là vì anh ta về rồi à?"

Nha Thấu sốt ruột muốn khóc: "Anh đi trước đi."

Cái người ban đầu còn không chịu cho cậu tóm góc áo, còn giữ khoảng cách với cậu ấy, thế mà giờ lại đè cậu trên cửa đuổi sao cũng không chịu đi.

Bên gáy bỗng nhói một cái, Đỗ Bạc Xuyên khẽ cắn gáy cậu một cái.

Giọng hắn nghe không rõ cảm xúc: "Nha Nha, tại em trêu chọc anh trước."

...

Lúc Đỗ Tương Ngô vào nhà, Nha Thấu đang lấy tay che cổ, mắt cậu đỏ hoe, trông như mới bị ai bắt nạt ấy.

Đỗ Tương Ngô vốn đang xách củi lẫn thịt với rau đi xin được từ mấy nhà khác, vừa trông thấy dáng vẻ Nha Thấu như vậy thì cau mày, nhanh chóng đi đến bên cạnh bàn bỏ đồ xuống rồi tới trước mặt Nha Thấu: "Sao thế?"

Nha Thấu hít mũi: "... Không có gì."

Nói xong thì quay đầu qua, tay vẫn che cổ.

Cái chỗ cậu che kia là chỗ bị Đỗ Bạc Xuyên cắn, không mạnh lắm nhưng Nha Thấu không chắc là có vết gì hay không nên tay cứ che chỗ đó không bỏ, trong lòng rõ bực mình.

"Muốn tắm không?"

Đỗ Tương Ngô nói: "Anh đi đun nước cho em, lúc nữa em pha với nước lạnh rồi dùng, tắm xong thì ăn cơm."

Nha Thấu ngẩn ra: "Có đồ ăn nữa hả?"

"Ừ, anh sang nhà các bác xin một ít, Nha Nha thích vị gì? Thích ăn món gì?"

Giọng điệu Đỗ Tương Ngô thong thả từ tốn, thân nhiệt hắn khá thấp nên khi đứng cùng hắn một lúc sẽ thấy rất dễ chịu.

Nhất là lúc hắn nghiêng đầu, góc mặt nghiêng của hắn trông quen mắt lạ thường.

Thấy Nha Thấu không trả lời, Đỗ Tương Ngô hỏi: "Sao thế?"

Nha Thấu hoàn hồn, do dự trong chốc lát: "Anh mới từ trên núi xuống, về không mệt à?"

Đỗ Tương Ngô: "Cũng bình thường, em ăn được cay không?"

"... Hơi hơi thì được." Nha Thấu ngẫm nghĩ, nói thêm: "Em không kén ăn, cũng không kiêng gì."

"Ừm."

Nói xong, Đỗ Tương Ngô xách ấm đi đun nước cho cậu.

Nhìn bộ dạng tất bật của hắn trong sân, Nha Thấu bỏ tay ra khỏi cổ.

"Có vết gì không?"

Tiếng hùng hổ của 001 bị cắt ngang, nó nhìn chằm chằm một lúc rồi nói:【Không có.】

Kiểm tra kỹ càng xong nó mới thở phào:【Cũng may hắn không cắn mạnh, không thì kiểu gì cũng phải đánh chết hắn!】

Mím môi không nói gì, Nha Thấu nhìn qua bảng nhiệm vụ.

Trên danh sách ứng viên vốn là【Đỗ Nguyên Tu, Đỗ Vọng Tân, Đỗ Bạc Xuyên】, trước ánh nhìn chăm chú của Nha Thấu, hàng chữ màu đen chậm rãi thay đổi, xuất hiện thêm hai cái tên nữa.

--【Hứa Tri Nam, Đỗ Tương Ngô】

【Tinh --】

【Hệ thống Sinh Tồn thông báo: Danh sách ứng viên đã được tăng thêm!】