Viết Tiếp Kết Cục Có Hậu Cho Riêng Mình

Chương 19



Lâm Thanh Hoài lùi lại một bước, đột nhiên thu lại tư thế bức người, trở nên lịch sự, chừng mực.

 

Sở Doanh Doanh lúc này mới bừng tỉnh, nhìn Lâm Thanh Hoài rời khỏi cửa nhà mình.

 

Sau chuyện thời trung học, cô thực ra rất khó tin có người sẽ kiên định thích mình, đứng về phía mình.

 

Huống hồ "đối thủ" lại là Trình Nguyệt, như một kịch bản đã được số phận định sẵn.

 

Cô trước nay luôn sáng suốt như gương, quen với việc khôn khéo giữ mình, chính là để có thể rút lui trước khi bị tổn thương.

 

Đây là thói quen xử lý các mối quan hệ của Sở Doanh Doanh trong bao nhiêu năm qua.

 

Cô đối tốt với tất cả mọi người, cũng đồng nghĩa với việc không đối tốt với ai cả.

 

Không ai sẽ là người đặc biệt.

 

Sở Doanh Doanh vẫn luôn nghĩ như vậy, cho dù là Lâm Thanh Hoài, cũng sẽ không phải là ngoại lệ.

 

Nhưng bây giờ cô phát hiện, mình hy vọng hắn là người đặc biệt.

 

Giao du với người khác, vốn dĩ là một quá trình giải trừ mê hoặc.

 

Nhưng càng hiểu Lâm Thanh Hoài, lại càng khiến cô say mê.

 

Quả nhiên thứ càng đẹp đẽ càng nguy hiểm, chút lý trí còn sót lại khiến Sở Doanh Doanh thở dài một tiếng.

 

Cô cũng không nên, tiếp tục bị mắc kẹt trong mùa đông giá rét của tuổi trẻ.

 

Sẵn lòng thay đổi, chính là khởi đầu tốt nhất, phải không?



 

Dưới lầu, Lâm Thanh Hoài mặt lạnh như sương lên xe.

 

Chị Vương quay đầu nhìn hắn một cái: "Sao vậy? Cãi nhau với Tiểu Sở à?"

 

"Với cô ta thì có gì mà cãi, quan tâm muốn chớt cũng không nói một lời, đúng là cái bình hồ lô câm."

 

Lâm Thanh Hoài mặt không biểu cảm gõ chữ, tâm trạng bực bội.

 

Hắn có dự cảm, nếu không có cái trò lăng xê chớt tiệt này của Trình Nguyệt, Sở Doanh Doanh sắp sửa mềm lòng rồi.

 

Lâm Thanh Hoài coi như đã thấm thía cảm giác thế nào là một nước cờ sai, cả bàn đều thua.

 

Hắn có thể cảm nhận được, nếu vừa rồi mình nói chậm một giây thôi, Sở Doanh Doanh đã định bỏ chạy rồi.

 

Cũng tại hắn, không từ chối Trình Nguyệt làm bạn diễn ngay từ đầu, còn tiện miệng hỏi ý kiến Sở Doanh Doanh.

 

Tính cách của cô ta, có thể chủ động nói ra điều gì chứ? Tự dưng muốn cô ta ghen làm gì.

 

Cũng không phải thanh niên mới hai mươi mấy tuổi, đâu cần phải dựa vào việc ghen tuông để khiến người mình thích để ý.

 

Chị Vương ngồi ở hàng ghế trước chỉ nghe thấy ảnh đế Lâm này khẽ "chậc" một tiếng rồi lại thở dài, giống như một cậu nhóc mới lớn không giữ được bình tĩnh.



 

Không lâu sau, những lời lẽ trên mạng nhắm vào Sở Doanh Doanh đã được dọn dẹp sạch sẽ.

 

Mà sáng sớm hôm sau, chính bản thân ảnh đế Lâm đã dùng Weibo, b.ắ.n phát s.ú.n.g đầu tiên cho cuộc phản công của người hâm mộ.

 

【Không có bao nhiêu diễn xuất, ngược lại rất thích ké fame.】

 

Không lâu sau, lại là dòng thứ hai.

 

【Sở Doanh Doanh là một bác sĩ tâm lý ưu tú, cũng là người tôi đang theo đuổi.】

 

Làm gì có chính chủ nào tự mình thừa nhận tình cảm, tay xé tin đồn thất thiệt như vậy chứ?

 

Chắc là độc nhất vô nhị trong giới giải trí Hoa ngữ rồi!

 

Trước hành động chẳng khác nào công khai tình cảm của nam thần, người hâm mộ dù tim có rỉ máu, vẫn cứ nhiệt huyết sôi trào.

 

Lúc này, Quan Y Duyệt đang nắm lấy hai vai Sở Doanh Doanh mà lay mạnh, còn kích động hơn cả người trong cuộc.

 

“Ảnh đế Lâm nhà cậu cũng quá bản lĩnh đi! Doanh Doanh, mau lên, mau gọi điện cho anh ấy đi!”

 

Sở Doanh Doanh không nói gì, có chút ngẩn ngơ.

 

Cuối cùng, Lâm Thanh Hoài đã tóm được Sở Doanh Doanh đang tần ngần bất định ở cổng khu nhà mình, đúng như ý muốn.

 

Cô ấy trông như một chú cún nhỏ tội nghiệp, vậy mà lại nắm chắc trái tim anh đến thế.

 

Thế là Ảnh đế Lâm "tóm" bác sĩ Sở về nhà.

 

Vừa vào cửa, Sở Doanh Doanh liền hạ giọng nói: “Em thừa nhận, nếu anh và Trình Nguyệt thực sự có gì đó, thì đây đúng là một lý do thuận lý thành chương để em từ chối anh.”

 

Lâm Thanh Hoài nhướng mày, vừa định nói gì đó, lại nghe cô nói tiếp.

 

“Nhưng em không mong như vậy… Thực ra ngay từ đầu, em đã không muốn anh đi đóng phim cùng Trình Nguyệt…”

 

Anh hơi cúi đầu, nhìn thấy trên má Sở Doanh Doanh vương lệ.

 

Nhìn cô khóc, trái tim Lâm Thanh Hoài cũng cảm thấy đau đớn.

 

Người mình thích mãi mới chịu mở lòng, sao có thể dùng cách này chứ?

 

Lâm Thanh Hoài kéo người vào lòng, trầm giọng hỏi: “Em cũng thích anh, đúng không?”

 

Đầu Sở Doanh Doanh khẽ động trong lòng anh, ngoan ngoãn gật đầu.

 

“Chúng ta ở bên nhau, được không?”

 

“Ừm…”

 

“Sao lại không đồng ý.”

 

Lâm Thanh Hoài nắm lấy tay Sở Doanh Doanh, mười ngón tay đan vào nhau.

 

Còn dùng ngón tay mình siết chặt lấy tay cô, chỉ sợ người chạy mất.

 

Sở Doanh Doanh bỗng đưa tay lên, sờ sờ má anh.

 

Sau đó cô mím môi, cong khóe miệng cười, có chút ngượng ngùng, nhưng vô cùng chân thành.

 

“Của em.”

 

“Ừ, của em.”

 

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

Chuyện giữa những người trưởng thành cứ thế nước chảy thành sông.

 

Trong lúc đó, Sở Doanh Doanh không chịu nổi mà nắm lấy tai và tóc Lâm Thanh Hoài.

 

Dưới ánh đèn mờ ảo, người đàn ông nhìn cô với vẻ khá là tủi thân: “Doanh Doanh, anh đau.”

 

Sở Doanh Doanh đành chịu, trời đất chứng giám, thật ra cô cũng chẳng dùng bao nhiêu sức.

 

Nhưng chịu không nổi cái vẻ làm nũng giả vờ của Lâm Thanh Hoài, đành phải buông tay.

 

Thấy cô đã thả lỏng tay, Lâm Thanh Hoài lại áp xuống hôn cô, như cún con quấn quýt, vừa l.i.ế.m vừa cắn nhẹ.

 

Cứ như muốn nuốt chửng cô cả da lẫn thịt.

 

Sở Doanh Doanh nhận ra mình cũng hơi có vấn đề.

 

Lâm Thanh Hoài vô cùng dựa dẫm vào cô, đến mức có phần bệnh hoạn, vậy mà cô lại thấy rất hưởng thụ.

 

Cứ như cả đời này chưa từng được ai cần đến nhường này, lại có người có thể cần cô đến thế, không phải cô thì không được.

 

Sự nhận ra này cũng khiến Sở Doanh Doanh cảm thấy vô cùng thỏa mãn từ sự dựa dẫm ấy của anh, khiến trái tim cô căng đầy ấm áp.



 

Sau một hồi ân ái, Lâm Thanh Hoài nhìn Sở Doanh Doanh đang say ngủ trong vòng tay mình, vân vê mái tóc dài mềm mại của cô, ánh mắt ngập tràn dịu dàng.

 

Cũng chỉ có Sở Doanh Doanh mà thôi. Bản thân mình (anh) rõ ràng chẳng có danh phận gì, mà cô ấy vẫn cứ ra cái vẻ "chính cung nương nương", còn anh thì cứ thích chọc tức cô, một mực muốn làm cô phải ghen.

 

Phải là người khác, chẳng biết đã cãi nhau ầm ĩ đến mức nào rồi.

 

Trông thì có vẻ thanh đạm, bình thản, vậy mà đối với anh lại rất bao dung.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cái kiểu đối xử khác biệt không dễ nhận thấy này, có lẽ chỉ mình anh nhận ra rồi thầm vui trong lòng.

 

Nhưng cũng chính vì Sở Doanh Doanh, Lâm Thanh Hoài, người đôi khi đã quen chiều chuộng bản thân, cũng bằng lòng để tâm đến suy nghĩ và cảm xúc của cô.

 

Lâm Thanh Hoài cúi người xuống, hôn nhẹ lên trán cô.

 



 

Nửa đêm tỉnh dậy, Lâm Thanh Hoài phát hiện Sở Doanh Doanh không có ở bên cạnh.

 

Anh thoáng chút hoảng hốt, rồi khi nhìn thấy Sở Doanh Doanh co ro trên chiếc ghế bên cửa sổ, cả trái tim liền bình ổn trở lại.

 

“Sở Doanh Doanh.”

 

Cô nghe tiếng quay đầu lại, đôi mắt sáng long lanh nhìn anh.

 

Lâm Thanh Hoài lập tức cảm thấy cả trái tim mình mềm nhũn, càng cảm thấy bất cứ thứ gì Sở Doanh Doanh muốn, anh đều sẵn lòng dâng đến tận tay cô.

 

Sở Doanh Doanh lại chui vào trong chăn, người cô lạnh ngắt, rúc chặt vào lòng Lâm Thanh Hoài.

 

Cô có chút buồn ngủ, nhưng tinh thần lại rất tỉnh táo, khẽ nói.

 

“Trước đây em đã cảm thấy Sở Sơn Từ, cũng chính là anh trai em, và Trình Nguyệt, cô con gái nuôi đó, có gì đó mờ ám. Anh giúp em điều tra thử xem, nếu thật sự có chuyện gì, thì cứ coi như quà đáp lễ của em đi.”

 

Lâm Thanh Hoài ôm chặt cô, muốn mau chóng làm cô ấm lên.

 

Anh nhắm mắt, nhẹ nhàng vỗ về Sở Doanh Doanh: “Hắn ta đâu phải anh vợ của anh, đương nhiên phải giúp Doanh Doanh nhà chúng ta trút giận rồi.”

 

Chẳng mấy ngày sau, tin tức bê bối tình ái của Sở Sơn Từ và Trình Nguyệt đã lan tràn khắp nơi.

 

Sự nghiệp diễn viên của Trình Nguyệt cũng vì thế mà dừng lại, tập đoàn Sở gia cũng vì bí mật này bị phanh phui mà giá cổ phiếu rớt thảm hại.

 

Sở Sơn Từ hẹn Sở Doanh Doanh đến một quán cà phê để nói chuyện.

 

Lâm Thanh Hoài đưa cô đến, xe đậu cách đó không xa, có thể nhìn rõ tình hình của Sở Doanh Doanh.

 

Trong quán cà phê, Sở Doanh Doanh lặng lẽ nhìn Sở Sơn Từ.

 

Những rắc rối của tập đoàn khiến người đàn ông trước mặt trông vô cùng hốc hác, mệt mỏi.

 

“Doanh Doanh…”

 

Anh ta lên tiếng trước.

 

Sở Doanh Doanh nhớ lại chuyện của anh ta và Trình Nguyệt, liền cảm thấy một trận lợm giọng.

 

“Sở Sơn Từ, anh có biết không, lúc bắt đầu học cao học em không có tiền, liền đi xin học bổng trợ cấp, trường điều tra hoàn cảnh gia đình em, lãnh đạo nói một cô gái như em, sao lại không có tiền được chứ?”

 

Sở Sơn Từ trước mặt nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe.

 

Sở Doanh Doanh cười nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Bọn họ đều xem em như loại người xin trợ cấp để mua đồ xa xỉ, sau đó em nói em và anh trai đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, cũng không ai tin cả.”

 

Đôi mắt đỏ hoe của Sở Sơn Từ rơm rớm nước mắt, giọng nói khàn đặc: “Doanh Doanh… là anh có lỗi với em.”

 

Sở Doanh Doanh chỉ chậm rãi chớp mắt, dựng lên một bức tường cao ngăn cách với anh ta.

 

“Thật ra cũng không hẳn là khổ sở, chỉ là phát hiện ra 18 tuổi mới bắt đầu đi làm thêm kiếm tiền, cũng thấy khá là không quen. Anh trước đây một mình chăm sóc em, vất vả thế nào, em cũng biết.”

 

Sở Sơn Từ trước mặt cô khóc không thành tiếng, sự áy náy cuối cùng cũng đè bẹp anh ta.

 

Những điều anh ta vẫn luôn trốn tránh, cuối cùng cũng bày ra rành rành trước mắt.

 

Cảm xúc của Sở Doanh Doanh vẫn bình lặng, cô thở dài một hơi: “Em cũng không phải muốn nói, không có anh thì em không sống nổi hay sống rất khó khăn.”

 

“Nhưng em luôn nghĩ, tại sao lúc đó anh lại đối xử với em như vậy, em đã gây ra nhiều phiền phức cho anh lắm sao, thật ra anh vẫn luôn hận em à?”

 

“Sở Sơn Từ, lúc đó anh là người thân duy nhất của em.”

 

Sở Doanh Doanh ngẩng đầu, hai lòng bàn tay úp vào nhau, che lên mũi, ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trong lòng bàn tay.

 

Là của Lâm Thanh Hoài.

 

Mùi hương này không hiểu sao khiến lòng cô bình tâm lại trong giây lát, Sở Doanh Doanh gật đầu, rồi lặp lại một lần nữa.

 

“Người thân duy nhất.”

 

Cô không muốn nói thêm gì nữa, nước mắt trong vành mi cũng chần chừ chưa chịu rơi xuống.

 

“Tất cả những điều này là tổn thương anh gây ra, dư âm đau đớn vẫn còn lại trong em. Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”

 

Sở Doanh Doanh đứng dậy, cúi mắt nhìn ngọn núi từng vô cùng cao lớn trong mắt mình, khẽ nói: “Vĩnh viễn.”

 

Nói xong những lời này, Sở Doanh Doanh không đoái hoài đến anh ta nữa, nhanh bước ra khỏi quán cà phê.

 

Cuối con đường, Lâm Thanh Hoài đang dựa vào xe đợi cô.

 

Người đàn ông đeo khẩu trang và đội mũ, vóc người cao ráo.

 

Hai người cùng lên xe, Sở Doanh Doanh vành mắt đỏ hoe hỏi anh: “Lâm Thanh Hoài, anh nói xem tình yêu có thể vĩnh tồn không?”

 

Là sự nồng nhiệt của lý trí, hay sự mãnh liệt của thể xác, hay chỉ là sự phù hợp để sống qua ngày?

 

Hoặc là, dù là củi gạo dầu muối, những vụn vặt đời thường, vẫn muốn cùng nhau vun đắp cuộc sống tốt đẹp.

 

Lâm Thanh Hoài lau đi nước mắt cho cô, nói: “Là sự phù hợp của hai chúng ta, anh sẽ mãi mãi yêu em.”

 

Lúc này, trong đầu Sở Doanh Doanh bỗng vang lên một tiếng thông báo đã lâu không nghe thấy.

 

【Chủ nhân, chúc mừng người, xin hãy tiếp tục viết nên kết thúc có hậu thuộc về riêng mình.】

 

Sau đó, dù Sở Doanh Doanh có gọi thế nào, cũng không còn động tĩnh gì nữa.

 

Cô bỗng nhiên thấy lòng nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Lâm Thanh Hoài, em có dũng khí, dùng thời gian để chứng minh.”

 

-Phiên ngoại-

 

Kết thúc công việc quay phim bận rộn, Ảnh đế Lâm nhận lời mời tham gia một chương trình ca nhạc biểu diễn quy mô lớn.

 

Anh ấy thường mặc một chiếc áo khoác rộng màu đen, bên trong là áo ba lỗ trắng, xương quai xanh lộ rõ, vô cùng quyến rũ.

 

Ảnh đế Lâm nhờ vào ngoại hình xuất sắc và độ nổi tiếng, mỗi lần tổng kết độ yêu thích đều vững vàng nằm trong top ba.

 

Bác sĩ Quan thích hóng chuyện hỏi bác sĩ Sở: “Có người chồng như Ảnh đế Lâm, có phải rất nhàn không?”

 

Bác sĩ Sở im lặng một lát, có chút phiền não đáp: “Không có, trước đây anh ấy ở đoàn phim, không cần ngày nào cũng gọi điện, bây giờ tham gia chương trình, ngày nào cũng không sót.”

 

Quan Y Duyệt: Là do tôi nhiều chuyện hỏi thôi.

 

Sau một buổi tập luyện vũ đạo cho sân khấu, Lâm Thanh Hoài than khổ với Sở Doanh Doanh.

 

“Hôm nay nhảy suốt mười hai tiếng đồng hồ đấy! Mệt lắm.”

 

Sở Doanh Doanh đã miễn dịch với kiểu làm nũng của anh, vừa gõ máy tính vừa đáp: “Vậy à? Thế eo anh vẫn ổn chứ?”

 

Lâm Thanh Hoài chớp chớp mắt, ra vẻ e thẹn: “Eo anh có tốt hay không, em còn không biết sao?”

 

Sở Doanh Doanh mặt không đổi sắc: “…Xương anh giòn lắm, cẩn thận một chút.”

 

Hai người nói chuyện vài câu, Sở Doanh Doanh định cúp điện thoại.

 

“Doanh Doanh, hôn anh một cái đi.” Ảnh đế Lâm nói như vậy.

 

Sở Doanh Doanh bị sự thẳng thắn của anh làm cho đỏ bừng mặt.

 

Chịu không nổi, trước đây khi chưa ở bên nhau thì ngầm quyến rũ, bây giờ thành công khai quyến rũ rồi!

 

Thế là, Sở Doanh Doanh trực tiếp ngắt điện thoại.

 

Cô bé trong đội ngũ chương trình nghe toàn bộ cuộc nói chuyện cũng đỏ mặt, ngập ngừng hỏi anh: “Thầy Lâm, đoạn này có phát sóng được không ạ?”

 

Lâm Thanh Hoài trông có vẻ lạnh lùng, nhưng đối nhân xử thế lại rất chu đáo.

 

Anh cất điện thoại, cười tùy ý với cô bé: “Mọi người thấy phù hợp là được.”

 

Dù sao thì, ngay từ đầu anh cũng không hề giấu giếm sự thật mình đã kết hôn.

 

(Toàn văn hoàn)


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com