1
Từ khi chào đời, ta và Chu Hy Nguyệt đã là đối thủ không đội trời chung.
Tuy cùng là một bào thai sinh đôi, nhưng vận mệnh lại thiên vị nàng hơn, bởi nàng ra đời sớm hơn ta một khắc.
Thế nên nàng là tôn quý đích trưởng công chúa, còn ta chỉ có thể mang một chữ "đích" mà thôi.
Nếu chỉ như thế thì cũng đành.
Song, lúc Chu Hy Nguyệt chào đời, giữa mi tâm nàng hiện ra dấu ấn tuyết liên ẩn hiện mờ mờ.
Các bà mụ đều nói, nàng là tiên nữ giáng trần, mới có dị tượng khác thường đến vậy.
Ngay cả Thái Dịch Trì giữa tiết đông giá rét cũng đồng thời nở rộ vô số đóa sen mang ánh sáng rực rỡ.
Còn ta? Tầm thường như bao kẻ khác, đứng cạnh nàng chẳng khác nào một món vật trang trí vô danh.
Vì thế, dù là tỷ muội song sinh, giữa chúng ta từ bé đã không mảy may ấm áp.
Chỉ có tranh đấu không ngừng, hận không thể giẫm nát nhau dưới chân mới cam tâm.
Bài giảng của phu tử thâm sâu khó hiểu, ta liền đêm đêm đốt đèn đọc sách, nàng cũng không chịu kém, thành tích học vấn luôn đứng đầu.
Đại Chu trọng võ, nàng cưỡi ngựa b.ắ.n cung là nhất, ta cũng có thể bách bộ xuyên dương.
Ta chưa từng chịu thua nửa phần.
Từ khi khai quốc, Đại Chu có luật cho phép công chúa thừa kế đế vị.
Tuy thi hành vô cùng gian nan.
Ngoại trừ khai quốc nữ đế, suốt một trăm ba mươi hai đời quân vương sau đó đều là nam nhân.
Nhưng như thế thì sao?
Ta và nàng đều bỏ xa các hoàng huynh hoàng đệ, là người ưu tú nhất trong hoàng thất.
Xuất sắc đến mức khiến bá quan văn võ tâm phục khẩu phục.
Bách tính trong dân gian cũng từng ca tụng rằng:
"Đại Chu đắc song thư, nữ đế kế vị, thiên hạ tất phục."
Ta vốn tưởng bản thân cũng chẳng kém gì nàng, đế vị ấy, đương nhiên phải là của ta.
Nhưng phụ hoàng mẫu hậu từ bé đã thiên vị nàng, chỉ vì dị tượng lúc sinh ra mà tin chắc nàng là người có đại phúc của Đại Chu.
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Thế nên năm mười lăm tuổi, Chu Hy Nguyệt được sắc phong làm Hoàng Thái Nữ, sắp sửa trở thành nữ đế đời thứ hai của Đại Chu hoàng triều.
Khi ấy, ta vừa đoạt thủ khoa Quốc Tử Giám, cuối cùng vượt mặt nàng một lần về học nghiệp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tưởng đâu phụ hoàng mẫu hậu có thể nhìn thấy ánh sáng từ ta.
Nào ngờ một đạo thánh chỉ, xóa sạch tất cả nỗ lực của ta.
Ta không cam lòng, cũng không thể phục.
2
Ngày thành chỉ sắc phong ban ra,
Chu Hy Nguyệt vận váy lụa vàng tươi, nơi vạt váy thêu hình giao long bốn trảo, chỉ có người kế vị hoàng vị mới được mặc, quý khí vô song.
Nàng bước đến trước mặt ta, dùng đầu ngón tay nâng cằm ta lên:
"Chu Hy Ngọc, cuối cùng muội vẫn là người thua."
Trên mặt nàng, là nụ cười của kẻ chiến thắng.
Cuộc tranh đoạt ngôi vị Thái Nữ, vốn dĩ nguy hiểm trùng trùng.
Nay nàng danh chính ngôn thuận trở thành người kế vị, nắm trong tay sủng ái của phụ hoàng mẫu hậu và quyền lực chí cao.
Còn ta, người từng sánh ngang với nàng, thậm chí suýt đoạt ngôi vị trong tay nàng, làm sao nàng có thể mềm lòng?
Thế nên đạo mệnh đầu tiên của Hoàng Thái Nữ, chính là phái ta đi xa giá hòa thân.
Muốn triệt để cắt đứt mọi khả năng tranh vị của ta.
Hồi Quyết nhất tộc, dân phong hung mãnh hiếu chiến.
Trên thảo nguyên bao la, Hồi Quyết có binh lực cường đại, nắm quyền hiệu lệnh toàn bộ dân tộc du mục nơi ấy, là đối thủ đáng gờm nhất của Đại Chu.
Nếu có thể lôi kéo thì nhất định không nên gây chiến.
Hòa thân chính là biện pháp trăm lợi không một hại, giúp Đại Chu thêm trăm năm thái bình vô sự.
Thế nhưng, Đại Chu chỉ có hai vị công chúa.
Chu Hy Nguyệt là Hoàng Thái Nữ, nếu không có biến cố, ắt sẽ ngồi lên ngai vàng khiến thiên hạ ngưỡng vọng.
Người còn lại, có thể đem đi hòa thân, chỉ còn ta.
"Dùng hòa thân cắt hết lối đi của ta, Chu Hy Nguyệt, quả thật ngươi giỏi tính toán."
Vị hoàng tỷ này của ta, từ trước tới nay, tâm ngoan thủ lạt.
Chu Hy Nguyệt chỉ mỉm cười không đáp, còn đưa tay chỉnh lại trâm vàng giao long trên búi tóc, biểu tượng của người kế vị hoàng vị.
"Nếu hôm nay là muội thắng, chẳng lẽ muội không làm điều y như ta sao?"
Quả thật, nàng hiểu ta nhất.