“Hai đứa ra ngoài đi dạo đi, đừng ở nhà mẹ ăn chực nữa~” Mẹ Tần vừa nói vừa đẩy Tô Uyển và Tần Chấp ra ngoài, rồi đóng cửa cái rầm.
Tô Uyển ngơ ngác, nhào vào lòng chồng, tủi thân nói: “Mẹ yêu ba hơn em.”
Tần Chấp nheo mắt, dang rộng cánh tay để ôm lấy bảo bối, trong mắt hiện lên sự hài lòng: “Bảo bối ngoan, anh chỉ yêu mỗi em.”
Anh liếc cánh cửa, sau đó lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, rồi nhìn về phía vợ mình bằng ánh mắt sâu thẳm. Vậy mới đúng, không thì sao anh có thể vượt qua địa vị của họ trong lòng cô được chứ.
Anh còn ước gì những người khác không tồn tại, tiếc là anh không làm vậy được. Ánh mắt của Tần Chấp điên cuồng, chỉ cần bảo bối yêu anh nhất thì anh vẫn còn chịu được…
Nụ cười trên mặt anh càng sâu hơn, thân mật chạm trán cô, cả người đều dịu lại.
Một lúc sau, anh mới bỏ ra, ôm eo cô, nở một nụ cười dịu dàng như nước: “Bảo bối muốn đi đâu chơi nè?”
Tô Uyển dựa vào lòng anh, chậm rãi đi dạo, bĩu môi: “Em chưa nghĩ ra. A Chấp muốn đi đâu chơi?”
Tần Chấp mỉm cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang suy tư của bảo bối, xoa đầu cô, cưng chiều hỏi: “Em muốn đi công viên hải dương không? Hai ngày trước Uyển Uyển còn muốn nhìn cá heo mà. Hay tụi mình đi đài thiên văn, để Uyển Uyển ngắm sao tiếp nhé?”
Mắt Tô Uyển sáng rực, vỗ tay: “A Chấp giỏi quá!” Hai má lúm đồng tiền của cô hiện lên: “Tụi mình đi ngắm sao đi!”
Tần Chấp nheo mắt khi thấy ánh nhìn ngưỡng mộ của người trong lòng, cảm giác thoả mãn dần lan toả.
…
Lúc đến đài thiên văn, Tô Uyển háo hức ngắm sao đến mức quên luôn Tần Chấp ở bên cạnh.
Tần Chấp nheo mắt, sự vặn vẹo bỗng xuất hiện, nhưng vẻ mặt của anh vẫn bình thản, ôm cô vào lòng, xoa đầu cô: “Bảo bối cẩn thận chút nào, lỡ có người đụng trúng em thì sao?”
Tô Uyển nhìn cánh cổng vắng tanh của đài thiên văn, rồi khó hiểu chớp mắt với chồng.
Vẻ mặt của Tần Chấp vẫn như cũ, nhìn sao cũng giống như đang quan tâm cô vợ nhỏ của mình cả.
A Chấp quan tâm cô quá đi~
Tô Uyển chớp mắt, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết, ngoan ngoãn vùi đầu vào lòng anh, ngẩng đầu thỏ thẻ: “Em không sợ, vì em đã có A Chấp ở bên cạnh!”
Tần Chấp cứng người. Trong đôi mắt đen láy của cô ngập tràn tin cậy, giống như đang nói rằng “Chỉ cần có anh thì cô không sợ gì cả, vì cô biết A Chấp sẽ không để cô bị một chút tổn thương nào.”
Anh vuốt tóc cô với vẻ bất đắc dĩ, cô luôn có thể làm tim anh mềm nhũn. Mỗi khi anh cứ nghĩ mình đã yêu cô hết nấc thì cô lại khiến anh yêu cô hơn. Trong lòng anh chỉ mải suy nghĩ về việc yêu cô thế nào, làm sao để giữ chặt lấy cô, thậm chí anh còn sợ mình chưa đủ chiều cô.
Kiếp này, Tần Chấp đã không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Tô Uyển.
Đài thiên văn mới thành lập một chỗ dành cho ngắm sao, bên trong có đầy đủ dụng cụ. Lý do Tần Chấp dẫn cô đến đài thiên văn không phải vì dụng cụ tiên tiến nhất, mà vì sảnh đầy sao* mới được thiết kế gần đây.
“Bảo bối nhắm mắt lại đi nào~” Tần Chấp nhẹ giọng dỗ dành.
Cô nhìn cánh cổng đóng chặt trước mắt, rồi lại nhìn chồng, sau đó ngoan ngoãn làm theo lời anh.
Tần Chấp đứng phía sau Tô Uyển, một tay bịt mắt cô, rồi ra hiệu cho vệ sĩ mở cửa, sau đó mới dùng tay còn lại để ôm vợ đi vào trong.
“Bảo bối nhìn nè~”
Tô Uyển mở mắt thì thấy một khoảng trời đầy sao.
Xung quanh tối đen như mực, cánh cửa như biến mất bỗng khiến cô thấy nơi này rộng mênh mông. Trong không gian chỉ còn lại những ngôi sao lấp la lấp lánh đang vận hành theo quỹ đạo của chính nó, ví dụ như sao Ngưu Lang, sao Chức Nữ, sao Bắc Cực lẫn những chòm sao mà cô không biết.
Trông họ bây giờ như đang đứng giữa dải ngân hà rộng lớn, khiến cô có cảm giác chỉ cần mình giơ tay lên là sẽ hái được những vì sao.
Cô chớp mắt với vẻ khó tin, miệng chữ O mắt chữ A, kích động nắm chặt lấy tay chồng, vô thức lẩm bẩm: “A, A Chấp…”
“Đẹp quá đi mất!” Tô Uyển hoàn hồn, hai mắt sáng rực, sau đó nhào vào lòng anh, cứ ôm cổ anh cười mãi: “Quá ư là đẹp luôn!” Nụ cười tươi tắn để lộ hàm răng trắng bóc, hai má lúm đồng tiền cũng thoắt ẩn thoắt hiện.
Khoé môi Tần Chấp khẽ nhếch khi thấy vợ vui vẻ, cõi lòng như hoá thành một vũng nước.