“Hôm nay tôi thanh toán, mọi người cứ việc điên cuồng. Tôi cùng Tề Mẫn Mẫn từ Hắc Hà trở về vẫn còn sốt nhẹ, cho nên liền về nhà trước.”
“Dưỡng bệnh quan trọng hơn.”
“Có rảnh tôi lại mời mọi người.” Hoắc trì Viễn kéo bả vai Tề Mẫn Mẫn,sau khi cùng mọi người cáo biệt liền rời đi.
Trên đường về nhà, Hoắc trì Viễn nhận được một cú điện thoại.
“Cái gì? Bà ta cùng con gái đã rời khỏi Paris? Đi tìm hiểu!” Hoắc trì Viễn đơn giản chỉ nói vài chữ.
Sau khi cúp điện thoại, Tề Mẫn Mẫn lập tức nhìn anh.
“Hoắc trì Viễn, là tin tức của Dương Nguyệt Quyên cùng tiểu Lạc sao?”
“Uh`m! Anh đã cử một đội trinh thám, cuối cùng cũng tìm được khách sạn hai người bọn họ đã dừng lại. Chỉ là đáng tiếc không có bắt được, để cho hai người họ chạy thoát.” Hoắc trì Viễn không vui mím môi.
“Đừng nóng nảy. Mẹ con bà ta còn có thể chạy ra khỏi trái đất sao? Sớm muộn gì rồi cũng bắt được.” Lần này, đổi lại là Tề Mẫn Mẫn cổ vũ Hoắc trì Viễn.