“Là không muốn chờ mong. Em đã lựa chọn, anh chỉ có thể chấp nhận, không phải sao?” Hoắc Nhiên thở dài khe khẽ.
Trong mối tình này, anh ở thế hạ phong, nên không có quyền quyết định.
“Em chỉ tiễn anh đến đây thôi!” Vương Giai Tuệ nói xong, liền mở cửa xe muốn ngồi lại trong xe.
Hoắc Nhiên nghe vậy, một tay kéo cô vào lòng:”Nhóc hạt tiêu này! Anh cũng không biết bảo em làm gì bây giờ.”
Bị Hoắc Nhiên ôm chặt, Vương Giai Tuệ trầm mặc.
“Em coi anh như anh trai.”
“Quên đi!” Hoắc Nhiên buông tay, thả Giai Tuệ ra.
Vương Giai Tuệ nghĩ Hoắc Nhiên đã từ bỏ, dùng sức cắn môi:”Thuân buồm xuôi gió! Bye!”
“Anh cho em thời gian một tháng suy nghĩ. Đến khi anh về, hi vọng đáp án của em sẽ thay đổi.” Hoắc Nhiên nắm tay Vương Giai Tuệ thật chặt, thô giọng nói.
“Nếu không có gì thay đổi có phải anh sẽ không để ý đến em không?” Vương Giai Tuệ khổ sở cắn môi.
Vì sao không thể làm bạn bè chứ?
Làm bạn cũng có thể quan tâm lẫn nhau mà.
Trái tim cô quả thật không chứa được nhiều người như vậy.
“Đúng!” Hoắc Nhiên khí phách trả lời.
“A…..!” Vương Giai Tuệ chu mỏ lên, không biết phải trả lời như thế nào.
Đàn ông thật sựquá tuyệt tình!
Đột nhiên Hoắc Nhiên ôm lấy eo Vương Giai Tuệ, ấn cô lên chiếc Maybach, bá đạo hôn môi, nhiệt liền và triền miên.
“Không…..đừng…..” Vương Giai Tuệ dùng sức đẩy Hoắc Nhiên ra.
Sao chưa nói gì đã hôn người ta vậy?
Vừa rồi còn tuyệt tình nói sẽ không để ý đến cô vậy mà một giây sau đã khí phách hôn người ta rồi.
Tề Mẫn Mẫn dán mặt trên cửa sổ kính tại cổng sân bay, hưng vấn chỉ vào Vương Giai Tuệ và Hoắc Nhiên ở đằng xa, nói với Hoắc Trì Viễn đứng đằng sau: “Hôn! Hôn rồi! Hai người bọn họ hôn rồi!”
“Nhìn em hưng phấn chưa kìa?” Hoắc Trì Viễn không khỏi bật cười.
“Em rất vui nha!” Tề Mẫn Mẫn vỗ hai tay.
Hoắc Trì Viễn ôm eo Tề Mẫn Mẫn, xoay người cô lại, tì vào trán cô: “Người ta hôn môi, em vui vẻ cái gì chứ? Ông xã em ở đây mà!”