“Đó là bởi vì trước kia cậu ấy không hề trân trọng những cô gái đó. Người đàn ông nào đứng trước tình yêu đích thực của mình đều sẽ rối tung hết cả lên.” Hoắc Trì Viễn nghĩ gì nói nấy.
Trước kia đối với em gái này không hề có cảm giác gì, chỉ như quan hệ hàng xóm, cho tới bây giờ không hề thân thiết, cũng không chán ghét quá.
Nhưng hôm nay vì sao anh lại cảm thấy vô cùng chán ghét?
Rõ ràng cô ta đang cười dịu dàng như vậy.
Là vì cô ta đang muốn dây dưa với anh mình sao?
Rõ ràng là một cô gái thông minh, cớ sao lại không thoát được cái lưới tình đó?
“Cô bé kia thật non mới. Không thể tưởng tượng được hai người các anh ngay cả tiêu chuẩn tuyển vợ cũng giống nhau.” Ưng Mẫn cười tươi đến đoan trang nhã nhặn, nhưng mấy lời thốt ra đều không dễ nghe chút nào.
Hoắc Nhiên cầm tạp chí lên che mặt, nghiêng mình đưa lưng về phía Ưng Mẫn:”Tôi mệt rồi. Muốn ngủ một giấc.”
Ưng Mẫn tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên liếc mắt một cái, hận không thể xé tan cuốn tạp chí trên mặt Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại người ở sân bay kia, lòng rối như tơ vò.
Anh chưa từng làm chuyện gì tổn thương đến Liêu Phàm, vì sao cô ấy ngay cả quen biết mình cũng không thừa nhận?
Không làm người yêu thì có thể làm bạn, cho dù không làm bạn được, nhưng tình nghĩa những ngày cũ còn đó.
Liêu Phàm, giống trong giấc mơ, tra tấn giấc nghủ của anh.
Chiếc chìa khóa nhỏ trong lòng bàn tay đột nhiên đâm vào anh một chút, tim anh dần dần bình tĩnh trở lại.
Nhớ đến hạt tiêu nhỏ quật cường kia nhào vào ngực anh thật đáng yêu, khóe môi anh không khỏi nhếch lên.
Cô có thể không thừa nhận, nhưng anh biết, cho dù cô không yêu anh, cũng đã bắt đầu rung động rồi.
Nếu không với tính cách bảo thủ của cô, tuyệt đối sẽ không chủ động ôm anh.