“Lớp trưởng chơi tennis vô cùng lợi hại, Tô đại thần, người bình thường chỉ xứng nhặt cầu cho cậu ấy. “ Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm trêu chọc.
“Đuowng nhiên không,… em nói cái loại này, không tin thử xem.” Tô Hoán khiêu khích nhìn về phía Hoắc Trì Viễn: “Không biết ai nhặt cầu, đúng không, Hoắc tổng?”
Xem ánh mắt của Tiểu Hạo nhìn vợ người ta rõ ràng chưa từ bỏ ý định, anh nên để cho em anh có cơ hội biểu hiện trước mặt mỹ nữ, cho dù không ôm được mỹ nhân về, cũng muốn đối phương hối hận cô đã không chọn một người đàn ông tuấn tú như thế nào.
“Lớp trưởng là toàn năng các môn thể thao, bại dưới tay cậu ấy cũng không sao mà.” Tề Mẫn Mẫn áp vào bên tai Hoắc Trì Viễn, nhỏ giọng an ủi.
Hoắc Trì Viễn cười hôn lên hai má cô:”Cổ vũ cho anh!”
Tề Mẫn Mẫn dùng sức gật gật đầu.
Cô biết Hoắc Trì Viễn kiêu ngạo, không cho phép mình thua.
Cô chỉ có thể ở bên cạnh cổ vũ cho anh.
Hai người lại tiếp tục thi đấu, rõ ràng nhận ra Ninh Hạo cao tay hơn một chút, nhưng Hoắc Trì Viễn cũng không hề kém thế, ương ngạnh chống cự, đánh trả, vô cùng phấn khích.
Hoắc Trì Viễn dù sao tài nghệ cũng không bằng người, lúc Ninh Hạo dương đông kích tây chạy sai phương hướng, nhìn thấy quả bóng bay tới, anh lùi về sau đón bóng thì suýt trượt chân ngã sấp xuống.
“Chồng cẩn thận!” Tề Mẫn Mẫn giật mình la lớn.
Nghe được lời nói của cô, Hoắc Trì Viễn càng đánh càng hăng, ngược lại Ninh Hạo mới đầu còn dũng mãnh vô cùng giờ bắt đầu không yên lòng, dần dần ở thế hạ phong.