“ Được!” Hoắc Trì Viễn nghe lời giơ ngón tay lên ngoắc tay vào tay cô, “Được được, giải bài, nếu em hiểu, tạm hời sẽ không hôn em, không yêu em.”
Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo rúc vào trong lòng Hoắc Trì Viễn, bắt đầu chuyên tâm lắng nghe anh giảng bài.
Người đàn ông này vốn nên thuộc về sư phạm.
Hoắc Trì Viễn nói hai lần, Tề Mẫn Mẫn rốt cục cũng hiểu, cô cười, cầm quyển sách nhảy xuống khỏi chân anh, chạy sang một bên tiếp tục làm bài.
Hoắc Trì Viễn cầm lấy văn kiện ở góc bàn, lại tiếp tục nghiên cứu văn kiện của mình.
Lúc này, dì Lưu cầm một cái túi đi đến trước của phòng làm việc, nhẹ nhàng gõ gõ cửa: “Cố tiên sinh, có người gửi cho cậu một cái túi, yêu cầu người ký nhận là cậu.”
“Mang vào đi.” Hoắc Trì Viễn cũng không ngẩng đầu, ký ký vài cái trên trang giấy.
Dì Lưu đi tới, đặt chiếc túi vào góc bàn, sau đó liền cung kính đi ra ngoài, không dám quấy nhiễu hai người.
Tề Mẫn Mẫn làm xong bài tập mới phát hiện ra có một chiếc túi đặt trên bàn, tiện đi qua hỏi: “Ông xã, đây là cái gì?”
“Trị thương cho anh sao?” Tề Mẫn Mẫn lập tức mở cái túi ra, ” Sao anh không nói sớm?”
“Chờ anh xong việc đã.” Hoắc Trì Viễn nói xong, lại vùi đầu vào công việc.
Bởi vì thuốc dán phải cuốn vào ngón tay khiến anh không thể làm việc được, cho nên anh không tính dán thuốc luôn.
Tề Mẫn Mẫn mở túi ra, liền nhìn thấy bên trong là một chồng thuốc dán, đi kèm với một tờ giấy viết cách sử dụng: “Lấy thuốc dán cuốn vào ngón tay, sau đó đắp nước nóng nửa giờ… Em đi tìm ấm Bảo Bảo.”
Cô nhớ lúc cô bị đau bụng kinh anh có mua một chiếc ấm Bảo Bảo, hình như là đặt ở ngăn kéo trong phòng ngủ.