“Em không…..Không ngoan…..” Tề Mẫn Mẫn dựa vào lồng ngực dày rộng của Hoắc Trì Viễn, đau đầu trả lời.
“Không ngoan?” Hoắc Trì Viễn nghi ngờ nhìn về phía Ứng Mẫn.
Ưng Mẫn cười cười:”Anh để cô ấy ở lại với bác gái, cô ấy lại một mình chạy đến đây ngăm phong cảnh. Cho nên cô ấy mới nói chính mình không ngoan!”
Hoắc Trì Viễn căn bản không tin Ưng Mẫn, quay đầu xoa hai vai Tề Mẫn Mẫn:”Nha đầu, em làm sao vậy?”
Đôi mắt xinh đẹp của Tề Mẫn Mẫn mở to, khó hiểu nhìn Hoắc Trì Viễn:”Chú, làm sao vậy?”
“Em….em không sao chứ?” Hoắc Trì Viễn lo lắng hỏi.
“Em..vừa mới…….” Tề Mẫn Mẫn day day huyệt thái dương, “Đau đầu.”
“Anh sẽ sắp xếp bác gái nằm viện nhanh thôi, để anh đưa em đi kiểm tra một chút.” Hoắc Trì Viễn bồn chồn nói.
“Có thể là ngủ không đủ, không có việc gì đâu.” Tề Mẫn Mẫn cười lắc đầu.
Ưng Mẫn cố gắng kìm lại nụ cười trên mặt, nói với Hoắc Trì Viễn:”Hoắc Trì Viễn, em đi với bác gái. Anh chắm sóc Tề Mẫn Mẫn đi.”
Nói xong, cô lập tức xoay người rời đi.
Quẹo vào một góc, cô gục vào tường, thấp giọng nói:”Sao mày lại chạy đến đây? Làm sao tao có thể cho mày gặp Hoắc Trì Viễn được! Mày muốn cũng giống như tao muốn! Trở về đi! Tao nhất định sẽ cho mày toại nguyện.”
Lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán, Ưng Mẫn mới đứng thẳng dậy, vẻ mặt thoải mái đi đến phòng chờ của khoa não.
Tưởng phu nhân vừa nhìn thấy cô, lập tức cười vẫy tay:”Bác sĩ Ưng, mau đến đây!”
“Làm sao vậy? Nhìn vẻ mặt của bác, hình như có chuyện gì vui.” Ưng Mẫn cười đi tới, thanh nhã hỏi.
“Hân Nhiên lên TV!” Bà Tưởng chỉ vào chiếc TV LCD kiêu hãnh cười nói.
“Hân Nhiên?” Ưng Mẫn nhìn TV, “Đây không phải là Y Nhiên sao?”