“Em nói không chỉ là ngày hôm nay!” Tề Mẫn Mẫn ngồi xuống, cố gắng để cho chính mình thanh tỉnh.
Mấy ngày nay cô vẫn vui sướng trong việc anh đi công tác trở lại, vậy mà lại quên mất việc tránh YUN.
Anh giống như không có phòng tránh YUN!
Nếu mang thai thì phải làm sao bây giờ?
Hoắc Trì Viễn vươn tay, ôm lấy Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực, xoay người đặt cô ở dưới thân: “Nha đầu, em còn đang trong lúc dưỡng bệnh, anh đã hỏi qua mẹ, bà ấy nói thời gian này khá an toàn không dễ mang thai. Không cần lo lắng.Anh muốn yêu em!”
Nói xong, anh liền cúi đầu, nhiệt tình khóa lại môi cô, không cho cô lại nghĩ nhiều.
Anh thực sự không nói cho cô biết, nếu thực mang thai, đó chính là trúng giải thưởng lớn. Là việc mà anh cầu còn không được.
Bệnh vô sinh của cô cực kỳ nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức chủ nhiệm khoa phụ sản như mẹ anh cũng phải phát sầu
Cho nên bọn họ chẳng cần phải phòng tránh YUN.
“Vạn nhất mang thai a?” Tề Mẫn Mẫn dùng lực đẩy khuôn mặt của Hoắc Trì Viễn vẫn luôn chôn vào cổ cô nãy giờ ra, bất an chớp chớp mắt.
“Có liền sinh. Chúng ta đều đã thích baby.” Hoắc Trì Viễn cười che lại môi cô, dùng nhiệt tình phá vỡ lý trí của cô, khiến cô trầm luân…