“Mẹ già! Hôm nay mẹ mặc thật xinh đẹp là muốn đi hẹn hò sao?” Hoắc Tương nhìn mẹ từ trên xuống dưới.
Tuy mẹ đã ngoài năm mươi tuổi nhưng lại thùy mị, trên mặt cũng không có nhiều nếp nhăn. Chị không được di truyền nét đẹp của mẹ, làn da cũng không trắng mịn như ngọc.
Tề Mẫn Mẫn theo ánh mắt của Hoắc Tương cũng nhìn mẹ chồng.
Dường như để phối với chiếc khuyên tai Phỉ Thúy mà Hoắc Trì Viễn tặng mấy hôm trước, hôm nay Chu Cầm mặc một chiếc áo sơ mi tơ tằm màu lục, chân váy màu đen dài tới gối, thể hiện vẻ đẹp già giặn.
Mẹ chồng đẹp như vậy cho nên ba mươi mấy năm trời ba chồng mới không làm chuyện xấu bên ngoài đúng không?
Có lẽ Hoắc Trì Viễn thừa kế đôi mắt và cái mũi của mẹ chồng cho nên khiến cô mê mẩn không thôi.
Tề Mẫn Mẫn dời tầm mắt, si mê nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Trì Viễn.
“Ngay cả mẹ mà con cũng dám chọc sao?” Chu Cầm dùng sức gõ đầu con gái.
Hoắc Tương le lưỡi: “Thái hậu bớt giận! Tiểu nhân không dám!”
Chu Cầm bị Hoắc Tương chọc cười.
“Mau đi lên cất hành lý đi rồi xuống lầu ăn sáng. Mẹ đi làm đây!” Chu Cầm sửa sang lại quần áo rồi cầm túi xách rời đi. Lúc đi qua Tề Mẫn Mẫn, bà thầm nhìn cô một cái rồi lạnh lùng nói với con trai, “Tiểu Viễn, buổi sáng mẹ có giờ khám bệnh, con rảnh thì dẫn Tiểu Nhiễm qua kiểm tra một chút đi. Với lại, hôm qua bà nội các con ngủ muộn, đừng đánh thức bà. Gọi điện cho Hoắc Nhiên, bảo nó tối nay về ăn cơm!”
Hoắc Trì Viễn nhíu mày, bình tĩnh nói: “Con biết rồi!”
Chu Cầm rời đi, Tề Mẫn Mẫn lo lắng túm áo Hoắc Trì Viễn: “Kiểm tra gì vậy?”
Hoắc Trì Viễn vội vàng giải thích: “Hiện tại chu kỳ của em không đều, mẹ sợ em lại mắc chứng đau bụng kinh. Tin tưởng mẹ đi, mẹ là chuyên gia phụ khoa đó!”
“Làm sao mẹ biết được?” Tề Mẫn Mẫn kỳ quái nhìn Hoắc Trì Viễn.