Hoắc Tương tránh thoát khỏi cái ôm của Hoắc Trì Viễn, khóc nhào vào trong lòng mẹ: “Ba, mẹ, lúc con ngã xuống núi cứ nghĩ là cả đời này không thấy được mẹ nữa.”
“Không ngã hỏng người là được rồi.” Nhìn thấy con gái có thể đứng, lúc này Chu Cầm mới nhẹ nhàng thở ra, vỗ nhẹ lưng cô.
“Lúc lên núi không có chút tín hiệu nào, con không gọi điện thoại được, la bàn cũng bị hỏng.” Hoắc Tương nhớ đến tình huống lúc đó, lúc này mới nghĩ lại mà sợ. Lúc ấy chỉ nghĩ nhất định phải đi tiếp, không được sợ hãi như vậy: “Thiếu chút nữa là không về được rồi.”
“Thiếu chút nữa liền không về được.” Hoắc Trì Viễn lạnh mặt nói: “Xông vào bãi mìn, thiếu chút nữa đảo loạn diễn tập. Nếu đội trưởng Trần không bắt được, mạng của em đã mất lâu rồi.”
Nghe được Hoắc Trì Viễn nói, sắc mặt của Hoắc Hoài Lễ và Chu Cầm đều trắng bệch, bọn họ đều nghe hiểu rõ tính nghiêm trọng của sự việc.
“Em biết anh ấy đã cứu em, em cảm ơn rồi.” Hoắc Tương tủi thân hếch miệng nhỏ lên.
“Tiểu Viễn, Hoắc Tương bị kinh động, con nói ít đi vài câu đi.” Chu Cầm phụng phịu nói.
“Vẫn là mẹ thương con.” Hoắc Tương ôm cổ Chu Cầm, làm nũng nói.
“Anh con nói con cũng vì thương con. Nếu không thì con sống chết mắc mớ gì đến chúng ta?” Hoắc Hoài Lễ nghiêm mặt dạy dỗ.
Bởi vì Hoắc Tương là con gái duy nhất của bọn họ, từ nhỏ đã dung túng nhiều một chút. Có lẽ vì thế cho nên tính tình của cô có chút hoang dã, yêu thích tự do.
“Biết ạ.” Hoắc Tương ru rú trong lòng Chu Cầm, giống như đứa bé tìm kiếm an ủi.
“Được rồi, trở về là tốt rồi, bị thương ngoài da vãi ngày sẽ tốt. lát nữa bà nội con thức dậy đừng ai nói chuyện này cho bà biết, miễn cho bà lo lắng.” Chu Cầm vừa an ủi Hoắc Tương, vừa dặn dò mọi người.
“Biết rồi.” Hoắc Tương hôn lên mặt mẹ mình: “Mẹ con đúng là mẹ hiền lành nhất, vẫn là con dâu vĩ đại.”