Tối hôm qua ngủ không ngon, hôm nay lại bôn ba ban ngày, anh đâu thể để cô làm nhiều đề được?
Vừa rồi chẳng qua là anh muốn trêu chọc cô.
Quả nhiên, phản ứng đáng yêu của cô khiến anh hận không thể cắn một miếng.
Ôm ấp cô lên lầu, đặt lên giường, tự mình cởi giầy cho cô, anh khom người, tràn ngập hứng thú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Mẫn Mẫn giả bộ ngủ, cười đùa: “Tỉnh lại đi, nên làm bài rooif1”
Tề Mẫn Mẫn vẫn không nhúc nhích, tiếp tục giả vờ ngủ.
“Có thể không làm đề, nhưng ngủ cùng anh.” Hoắc Trì Viễn cười nói.
“Không cần!” Tề Mẫn Mẫn nhảy xuống đất, đỏ mặt chạy vào phòng tắm.
Hoắc Trì Viễn đứng ở cửa phòng tắm, xấu xa cười nói:”Anh chỉ là tỉnh ngủ. Nha đầu, em hiểu lầm rồi.”