“Em đâu có yếu ớt như vậy.” Lynda buồn cười nhìn ông chồng. Cô mới mang thai hai tháng má anh đã thế này rồi.
Lynda nghe Trịnh Húc nói, chỉ biết lắc lắc đầu.
Lúc cô chưa mang thai, đã bị Trịnh Húc biến thành gấu trúc quốc bảo.
“Anh rốt cuộc muốn đưa em đi đâu.” Lynda nhìn quảng trường xa lạ.
“Em đến thì biết.” Trịnh Húc cười thần bí.
Lynda cười sẵng giọng:”Trò gì không biết?”
Trịnh Húc là muốn cho cô một bất ngờ sao?
Cô rất chờ mong.
Phía trước hình như là một công trường, cho nên ven đường có nhiều đá. Trịnh Húc sợ cô bị trượt chân ngã nên nắm tay cô thật chặt.
Trước khi gả cho Trịnh Húc, cô chưa bao giờ biết thế nào là một người đàn ông biết quan tâm chăm sóc.
Cô đã gả cho đúng người rồi!
Cô có một cô bạn đại học gả cho một thiếu gia giàu có, đối phương có nuôi vài tình nhân bên ngoài, mặc dì cô ấy là vợ cả nhưng gặp mặt chồng một lần cũng rất khó khăn.
Hôn nhân như vậy thật đáng thương, chỉ còn lại có tiền.