Khẳng định Hoắc Trì Viễn sẽ không để ba chết dễ dàng như vậy, chỉ sợ sẽ nghĩ mọi cách cứu ông.
Nếu ba mà tỉnh lại, cô ta ở lại đây thì chẳng khác nào đi tìm đường chết
Xem ra, cô ta chỉ còn cách trốn.
Cô ta xoay người, lấy tay ôm mặt, cực kỳ đau lòng đi về phía thang máy.
“Tiếu tiểu thư!” Tiểu Trương vội vàng đuổi theo.
Hoắc tổng bảo cậu đưa Tiếu tiểu thư về. Cậu nhất định phải đưa đối phương bình an về nhà.
“Anh vẫn đi theo tôi sao?” Tề Lạc thấy Tiểu Trương đuổi theo, thút thít hỏi han. “Bọn họ cũng không cần tôi…..người một nhà còn vậy…..anh còn đi theo tôi làm gì?”
“Lệnh của Cố tiên sinh, tôi không thể không nghe!” Tiểu Trương thật thà
Tề Lạc bất mãn liếc mắt nhìn Tiểu Trương.
Mặt trời dần lên cao, mệt mỏi cả một đêm, lúc thể xác và tinh thần đều mệt mỏi rốt cuộc Tề Mẫn Mẫn cũng ngủ trong lòng Hoắc Trì Viễn.
Lúc y tá rút kim truyền, cô cũng không tỉnh lại chỉ đau mà nhăn mày một cái.
Hoắc Trì Viễn lấy bông và gạc băng lên lỗ kim trên tay cô, đau lòng hôn lên trán cô.