Hoắc Trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn, có chút trầm trọng lắc đầu với ba mình, cũng không nói gì.
Hoắc Hoài Lễ vỗ vai con trai, đi lên phía trước nhìn tình hình của Tề Bằng Trình: “Nhịp tim, huyết áp bình thường, không cần quá lo lắng.”
“Thật không ba?” Tề Mẫn Mẫn lập tức chạy tới, lo lắng hỏi han.
“Ba cũng là bác sĩ ngoại khoa, chỉ là sau khi làm viện trưởng thì ít khi có cơ hội được dùng dao phẫu thuật.” Hoắc Hoài Lễ nho nhã cười: “Tề Mẫn Mẫn, yên tâm, ba con nhất định sẽ tỉnh lại.”
“Ba anh mà nói nhất định chính xác, cứ yên tâm đi.” Hoắc Trì Viễn ôm eo Tề Mẫn Mẫn, lộ ra tươi cười.
“Yên tâm rồi.” Tề Mẫn Mẫn rúc vào đầu vai của Hoắc Trì Viễn, vui mừng mà khóc.
Hoắc Nhiên cúi đầu bên tai Vương Giai Tuệ, thấp giọng nói: “Không phải ba anh không có cơ hội được dùng dao, mà là người có thể để cho ông ấy cầm lấy dao phẫu thuật không nhiều lắm.”