“Tuy anh mua căn hộ này không phải vì em, nhưng lại vì em mà trang trí nó. Anh muốn cho em một mái nhà.” Hoắc Nhiên nắm tay Vương Giai Tuệ, si tình nói.
Anh biết cô kham khổ từ nhỏ, cùng mẹ trôi dạt khắp nơi, chuyển nhà mấy lần.
Cho nên anh muốn cho cô một mái nhà, một mái nhà hoàn toàn thuộc về cô.
Thời điểm anh mua căn hộ này, vì ngoài đi gọt xương cho người ta, đầu tư cũng không hiểu lắm, cho nên tùy tiện đặt mua.
Sau khi cùng cô quan hệ yêu đương, anh muốn cho cô một bất ngờ, vụng trộm trang trí, đi mua đồ nội thất.
Vương Giai Tuệ ôm cổ Hoắc Nhiên, cảm động rơi lệ:”Bác sĩ Mông Cổ, không được làm cho em khóc.”