Hoắc Nhiên quả thật là bác sĩ khoa chỉnh hỉnh mà, ngay cả uy hiếp ngựa cũng dùng câu chữ bệnh nghề nghiệp nói ‘cưa chân’.
“Mặc kệ là bác sĩ Mông Cổ hay thầy lang, có thể cưa xương cốt là bác sĩ tốt mà!” Hoắc Nhiên kiêu ngạo nhíu mày.
“Được rồi! Em còn muốn cưỡi ngựa. Nếu mà tiếp tục nói chuyện với anh thì em sẽ cười đau hết cả bụng mất!” Vương Giai Tuệ cố gắng nhịn cười.
Hoắc Nhiên ghìm chặt dây cương, ôm ngang Vương Giai Tuệ lên lưng Lão Vương rồi tự anh xoay minh lên ngựa.
Tư thế suất khi khiến cho Vương Giai Tuệ quay đầu lại, nhìn anh cực kỳ sùng bái.
“Ôm eo anh!” Hai tay Hoắc Nhiên nắm dây cương, cười nói với Vương Giai Tuệ ngồi phía trước.
Tề Mẫn Mẫn tựa vào trong lòng Hoắc Trì Viễn, mặc cho con ngựa chở bọn họ nhàn nhã tản bộ.
Đột nhiên, hai bóng dáng tiến vào trong tầm mắt của Tề Mẫn Mẫn.
Cô kéo kéo vạt áo của Hoắc Trì Viễn: “Ông xã, hình như là Giai Tuệ cùng anh Hoắc Nhiên.”
“Rất giống.” Hoắc Trì Viễn đạp bụng ngựa, đuổi theo bóng người phía trước.
“Là Giai Tuệ cùng anh Hoắc Nhiên!” khi đến sát phía sau hai người, Tề Mẫn Mẫn hưng phấn khẳng định.”Giai Tuệ, anh Hoắc Nhiên!”
“Tề Mẫn Mẫn?” Vương Giai Tuệ nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn, liền có chút kinh ngạc. Nghĩ đến chính cô còn đang gắt gao tựa vào trong lòng Hoắc Nhiên, mặt cô liền đỏ bừng, đứng dậy.