“Anh, em tin tưởng anh!” Hoắc Nhiên vỗ ngực trả lời.
“Tin tưởng cũng chẳng ích gì, anh đâu có mua.” Tề Mẫn Mẫn nhẫn tâm nhắc nhở Hoắc Nhiên.
“Miễn bàn đến vết thương lòng của em.” Hoắc Nhiên ôm ngực, bi thương nói. “Em công toi bỏ lỡ ít nhất mười lần tăng giá.”
“Phát sốt chưa?” Tề Mẫn Mẫn nói với Vương Giai Tuệ, “Giai Tuệ, cậu sờ trán anh Hoắc Nhiên đi. Anh ấy sốt đến ngốc luôn rồi.”
“Không đến nỗi vậy chứ? Tớ thấy Hoắc Nhiên nói cũng có lý mà.” Vương Giai Tuệ ủng hộ Hoắc Nhiên.
Tuy cô không hiểu gì về cổ phiếu, nhưng rất tin tưởng phán đoán của Hoắc Nhiên, hơn nữa cô cũng tin rằng Hoắc Trì Viễn có thể giải quyết được tất cả, sẽ giúp tập đoàn Bằng Trình vượt qua được cửa ải khó khăn này.
“Tiểu hạt tiêu, yêu em đến chết luôn!” Hoắc Nhiên lập tức ôm mặt Vương Giai Tuệ, trao cho cô nụ hôn nóng bỏng.