“Uh`m.” Tề Mẫn Mẫn cười gật gật đầu, ” Anh sao lại đúng giờ như vậy chứ? Em vừa mới khởi động máy, anh liền gọi điện thoại tới.”
“Anh có thiên lý nhãn a.” Hoắc Trì Viễn nửa đùa nửa thật nói.
“Em còn có Thuận Phong Nhĩ a?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm thè lưỡi.
“Mau ra ngoài đi! Anh đưa em đi ăn mừng!” Hoắc Trì Viễn cười ra lệnh.
“Anh ở bên ngoài?” Tề Mẫn Mẫn hưng phấn nhìn xung quanh trường học, quả nhiên ở trong một đám cỏ dại nhìn thấy được một gốc cây Quân Tử Lan. Cô lập tức vẫy tay với Hoắc Trì Viễn.
Ninh Hạo theo ánh mắt của Tề Mẫn Mẫn nhìn lại, liền nhìn thấy Hoắc Trì Viễn đang đứng dựa vào Maybach, bình tĩnh ung dung mỉm cười với anh.