Ngồi vào Maybach, anh lập tức khởi động xe ra ngoài.
Maybach chạy qua một khu phố buôn bán, từ trong gương chiếu hậu Hoắc Trì Viễn lập tức nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn, anh lập tức lái Maybach quay trở lại.
Quả nhiên, tại một gian hàng đối diện cửa tiệm Hamburg, anh liền nhìn thấy vẻ mặt mê mang của Tề Mẫn Mẫn.
Trong lòng anh cảm thấy chua xót.
Công chúa mà anh nâng trong lòng bàn tay, có khi nào phải túng thiếu tiền bạc, vì mấy trăm đồng tiền mà bị chủ quán la mắng?
Ngay cả xe cũng chưa khóa lại, anh liền nhảy ra khỏi Maybach, cầm ví tiền chạy vào cửa hàng Hamburg.
“Nha đầu!”Anh chạy đến quầy tính tiền, ôm Tề Mẫn Mẫn vẻ mặt còn đang mờ mịt vào trong lòng.Lúc bàn tay anh chạm đến cơ thể lạnh lẽo của cô khi đó, anh liền bị tự trách đánh bại.
Hoắc Trì Viễn từ trong ví tiền lấy ra một đống chi phiếu nhét vào trong tay Tề Mẫn Mẫn: “Những chi phiếu này cộng lại cũng khoảng mấy trăm vạn. Nha đầu, em cứ dùng đi! Xài hết lại đến tìm anh.”
“Tôi không thể cầm tiền của anh.” Tề Mẫn Mẫn đem chi phiếu trả lại cho Hoắc Trì Viễn.
Cô cùng anh đã kết thúc rồi, làm sao còn có thể dùng tiền của anh?
Cô cự tuyệt khiến cho trong lòng Cố Mạ giống như rỉ máu.
“Anh là chồng em!” Hoắc Trì Viễn đau lòng rống to.
“Là chồng trước.” Tề Mẫn Mẫn chua sót cười nói.
“Tập đoạn Bằng Trình vẫn là của em!Anh căn bản không có làm thủ tục sang tên!Đây có thể tính là tiền hoa hồng của em đi?” Hoắc Trì Viễn lần nữa nhét chi phiếu vào trong tay Tề Mẫn Mẫn.
Cô đã ký tên vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, mười triệu bảy ngàn vạn anh cũng đã chuyển qua tài khoản của cô, cô cũng đã trả hết toàn bộ nợ cho tập đoàn Bằng Trình. Bây giờ Hoắc Trì Viễn lại cói cho cô biết, anh không có sang tên, theo pháp lý, cô vẫn là chủ của tập đoàn Bằng Trình.