Tề Mẫn Mẫn là bà xã anh nhưng bà nội lại còn vội vàng hơi anh nữa.
“Bà đương nhiên vội rồi! Ai bảo mày không tốt chứ!” Bà nội Hoắc nghiêm mặt, bất mãn khiển trách, “Nếu như con có một phần mười năng lực như ông nội con thôi thì đã sớm dỗ được bà xã về rồi!”
“Ông nội lợi hại!” Hoắc Trì Viễn mặc cảm nói.
“Con bé Tiểu Nhiễm kia trốn ở đâu rồi chứ?” Bà nội Hoắc vừa nhìn xung quanh, vừa than thở.
Hoắc Trì Viễn cười chua xót.
Tề Mẫn Mẫn trốn?
Khi anh vừa đỗ xe trước cửa khách sạn, Tề Mẫn Mẫn đã chạy vọt vào hội trường, giống như sợ anh bám dính lấy cô.
Cô trốn anh như rắn rết, anh có thể làm gì bây giờ?
Chu Cầm đi tới, chỉ về một hướng khác, thấp giọng nói với Hoắc Trì Viễn: “Lần này đừng để con bé chạy mất nữa!”
“Nếu nó dám khiến Tiểu Nhiễm chạy mất, mẹ sẽ đánh gãy chân nó!” Bà nội Hoắc hung hăng nói.
“Bà nội, có phải bà thấy con biết nối xương nên tạo việc làm cho con không?” Hoắc Nhiên ôm Vương Giai Tuệ đi tới, trêu chọc hỏi.
“Lúc này không cần con! Cứ để anh con tự sinh tự diệt đi!” Bà nội Hoắc uy hiếp trả lời.
Hoắc Nhiên lau mồ hôi lạnh trên trán, khoa trương nói: “Giai Tuệ, thấy không? Bà nội nhà chúng ta rất yêu cháu dâu!”
“Đó là vì Tề Mẫn Mẫn đáng yêu!” Vương Giai Tuệ cười trả lời.