Vương Giai Tuệ kéo Tề Mẫn Mẫn vào phòng bao, ấn cô vào chỗ ngồi:”Tiểu Nhiễm, cậu muốn ăn gì thì cứ gọi. Bắt đầu từ hôm nay tớ sẽ vỗ béo cậu!”
“Đừng! Béo quá không tìm được bạn trai đâu.” Tề Mẫn Mẫn cố gắng cười đùa.
“Cần gì bạn trai?” Vương Giai Tuệ vỗ ngực nói, “Tớ yêu cậu là được rồi.”
“Cậu vẫn là nên đi thương anh Hoắc Nhiên đi.” Tề Mẫn Mẫn cười nói.
“Cậu không quan tâm đ ến tình cảm của tớ cũng được, anh cả xếp hàng ngay sau tớ.” Vương Giai Tuệ nhìn thấy Hoắc Trì Viễn đi vào, liền cười tròn mắt nhìn, “Việc gì cũng phải có thứ tự trước sau.”
“Cồn vào sẽ làm dạ dày bị thương. Ăn cơm đi.” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên mở miệng.
Nghe Tề Mẫn Mẫn nói, hai tròng mắt Hoắc Trì Viễn lộ ra sự bất ngờ.
Cô vẫn còn quan tâm đ ến anh?
Anh đặt ly rượu xuống, ngây ngô cầm đũa:”Anh nghe lời. Anh kiêng rượu.”
Vương Giai Tuệ chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của Hoắc Trì Viễn, không biết nên vui hay nên cười, cô dựa vào lòng Hoắc Nhiên, hốc mắt đỏ hồng.
Trước kia Hoắc Nhiên bất chấp tất cả theo đuổi cô bị cô làm tổn thương thì Hoắc Trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn lại ân ái ngọt ngào, mà hiện giờ cô và Hoắc Nhiên nhu tình ý mật, Hoắc Trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn lại tra tấn nhau.