“Hình như nha đầu rất thích ăn tôm. Hoắc Trì Viễn, đi bóc tôm cho cháu dâu đi.” Bà nội Hoắc dùng lực vặn cánh tay Hoắc Trì Viễn, cường thế ra lệnh.
Bà nội nói khiến cô chú ý đến đĩa tôm trên bàn. Nhìn thấy tôm, cô lại nghĩ đến hình ảnh Hoắc Trì Viễn bóc tôm cho mình, hốc mắt không nhịn được mà bắt đầu đỏ lên, nước mắt chua xót.
Trước khi nói ra sự thật, Hoắc Trì Viễn có bao nhiêu yêu thương cô.
Hiện giờ, anh chỉ hận không thể rời xa cô càng xa càng tốt đi?
“Tự cháu bóc được. Bà nội, thật sự đừng làm phiền Cố Mac. Anh ấy ngồi máy bay cả ngày mệt chết rồi.” Tề Mẫn Mẫn lấy một con tôm, bắt đầu vụng về bóc vỏ. Có lẽ là do từ trước đến giờ đều được ba và Hoắc Trì Viễn hầu hạ, tay cô bị vỏ tôm đâm đến đau, khiến cô nháy mắt một cái.
Không biết từ lúc nào Hoắc Trì Viễn đã ngồi xuống bên cạnh cô, cướp đi con tôm trong tay cô, bắt đầu bóc thịt. sau khi bóc xong lại đặt vào trong bát của cô, tiếp tục bóc tiếp.
Động tác của anh cũng giống như trước kia, chỉ là thái độ không còn nhiệt tình như thế, toàn bộ đều nghiêm mặt, không nói gì với cô.
Chu Cầm và bà nội trao đổi ánh mắt, không rõ chuyến đi Thụy Sĩ của con tra và con dâu thế nào mà thành như vậy.
“Anh, em cũng muốn ăn tôm.” Đột nhiên Hoắc Tương làm nũng nói.
“Có tay thì tự mình bóc!” Hoắc Trì Viễn nghiêm nghị từ chối.
“Anh biết thương vợ thôi.” Hoắc Tương lớn tiếng kháng nghị: “Xem như em biết được đàn ông yêu phụ nữ thì chiều chuộng thế nào rồi. Chị dâu nhỏ, nhất định là anh em cực kỳ yêu chị.”
Nhớ tới cái chết của Y Nhiên, trong lòng Hoắc Trì Viễn trở nên lãnh lẽo cứng rắn.”
Yêu?
Hận còn không hết!
Anh bỏ con tôm vào trong bát của Tề Mẫn Mẫn, giọng cứng ngắc nói: “Ăn đi!”
Tề Mẫn Mẫn cảm động, nghĩ Hoắc Trì Viễn có lẽ vẫn còn một chút gì đó thích cô, thấy cô đảo mắt anh liền trở lại thành một tảng băng lạnh lẽo, lòng cô như lập tức rơi xuống hố sâu.
Anh làm sao có thể quên đi Tưởng Y Nhiên?
Hoắc Nhiên cúi đầu hỏi em gái: “Hoắc Tương, đây là tình trạng gì vậy?”