“Anh Trạch!” Tề Tư Miểu gọi một câu, sau đó bước tới bên cạnh. “Anh Trạch anh tới sao không nói với em một câu, em tiếp đãi không chu đáo rồi, không để anh phải đợi lâu chứ.”
“Không có gì đâu, đến đây xem xe.”
Advertisement
Giọng Khương Nhuệ Trạch lạnh lùng chả thèm nhìn hắn lấy một cái, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm em mình, giọng lại dịu dàng như uống mật ong: “Ăn đủ không? Không đủ anh đi cắt thêm mấy quả nữa?”
“Đủ rồi, để dành bụng tối còn ăn lẩu.”
Advertisement
Khương Mạn đánh chén sạch sẽ đĩa hoa quả, ngẩng đầu nhìn Tề Tư Miểu đang phát ngốc trước mặt, lễ phép hỏi một câu: “Anh này là?”
“À……Anh anh….. là Tề Tư Miểu, em gọi anh là Tề Nhị là được, anh nhỏ tuổi hơn anh Trạch, em…..em là Khương võ thần à!”
Tề Tư Miểu không cao, cùng lắm 1m73, còn thấp hơn Khương Mạn một chút, ngoại hình không có gì đặc biệt nhưng hai mắt sáng thông minh lanh lợi.
Lúc này anh ta thực sự kích động, đầu tiên là thắc mắc sao Khương Nhuệ Trạch thay đổi tính cách, phải biết vị lão gia đây làm gì biết phân biệt nam nữ, hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc. Trước đây bao nhiêu thiếu nữ cố gắng tiếp cận anh ta, anh ta trực tiếp túm cổ ném ra ngoài.
Tề Tư Miểu vẫn còn đang thắc mắc vị nữ bồ tát nào có uy lực trị được vị lão gia quái gở này vậy, thế là nhìn thấy khuôn mặt của Khương Mạn anh ta liền sững sờ.