Chị Tôn khẽ cười: “Hảo hán không nhắc chuyện năm xưa, cô có nói hay không? Quá giờ là thu phí đấy nhá.”
Khương Mạn: “……nói.”
Advertisement
Dựa trên nguyên tắc thiết thực, cô thuật lại nguyên văn từ đầu tới đuôi của sự việc, rồi đợi lời tư vấn tình cảm của cô giáo Tôn.
Biểu cảm của Tôn Hiểu Hiểu lúc này chẳng khác nào meme.
Chính là cái meme chiến thần nhếch mép ấy.
Advertisement
“Khương à……” Chị Tôn cảm khái: “Gặp được người đàn ông yêu tinh không chê cô cặn bã thì cưới ngay đi.”
Khương Mạn cắn rứt: “Tôi cũng cảm thấy rất có lỗi với anh ấy.”
Tôn Đại Ngọc nói: “Xin lỗi thì không cần, bất luận thế nào thì cô cũng chỉ bị rối loạn hormone khi đối diện với anh ta thôi, thế nên chuyện danh phận ấy mà, đó là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
Khương Mạn cảm thấy giọng nói phía đầu dây bên kia có sự khác thường.
“Đợi ngày nào đó bà lão có tâm trạng tốt...khụ...thì, thì bà cho người ta một cái danh phận đi...khụ...”
Khương Mạn nheo mắt: “Tôn Đại Ngọc, cô đang cười đấy à?”
Đầu bên kia điện thoại: “Hahahahaha!!!!!”
Khương Mạn mở miệng ra là lời vàng ngọc, tức giận cúp máy.
Chị Tôn cười ra nước mắt, ôm bụng lăn qua lăn lại, hôm nay cười nhiều quá rồi, cô ấy sắp không chịu nổi nữa rồi.。
“Đúng là người khôn ngoan sẽ không rơi vào lưới tình.”