Khương Lệ Sính và Khương Vân Sênh nhìn trong bát mình, đồ ăn mà em gái gắp cho lúc đầu còn không nỡ ăn ……
Bây giờ ăn vào lại toàn vị chua!
Khương Mạn trên mặt vô cùng bình tĩnh, chầm chậm xoay nồi canh về phía trước mặt mình, lúc này giống như là đã phát hiện ra điều gì đó, thở dài một tiếng.
“Bát canh mà mình vừa múc đâu nhỉ, vừa mới nói để nguội rồi ăn mà……”
“Phì——” Cố Trầm không nhịn nổi mà cười phì ra tiếng, anh ta vội vàng bịt miệng lại, nhanh chóng bày ra vẻ mặt nghiêm chỉnh, “Xin lỗi.”
Bạc Hạc Hiên cầm thìa canh, tay đè lên miệng, cúi đầu ho một tiếng, nhịn cười, tiếp tục húp canh.