Vô Hạn Lưu: Công Viên Của Quỷ

Chương 11



Chiếc xe tang màu đen đậu bên lề, cửa kính dán chữ "Viếng" lớn đỏ thẫm. Một luồng âm khí lạnh toát phả ra, khiến ai nấy đều bất giác rùng mình.

Tất cả đều giữ gương mặt cảnh giác, vẻ miễn cưỡng lộ rõ trên từng cái nhíu mày. Hứa Thuật hạ thấp giọng, lạnh nhạt nói: "Xem ra đây chính là cách qua cầu rồi, lên xe thôi."

Một bên là cây cầu quỷ dựng không thể bước qua, một bên là chiếc xe tang chở xác chết. Sự lựa chọn nào cũng nồng nặc ác ý, rõ ràng hệ thống không hề có ý định cho họ dễ thở.

Lê Tri cau mày, đảo mắt nhìn về phía cửa sổ xe, hồi lâu vẫn chẳng thấy gì khác lạ, bèn quay sang hỏi tài xế: "Chú Cửu, trong xe... có chở thứ gì không vậy?"

Người đàn ông trung niên thoáng hiện lên nụ cười quỷ dị trong đáy mắt, nhưng ngoài miệng lại thản nhiên đáp: "Không có đâu, trống không ấy mà."

Lê Tri nghe vậy thì ánh mắt tối lại, quay đầu bình tĩnh nói với đồng đội: "Trên xe có thứ gì đó. Cẩn thận một chút."

Chú Cửu: "..."

Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, giọng mất kiên nhẫn: "Nếu các cháu không chịu lên, chú đi đây. Đến lúc đó tự đi bộ về, đừng trách chú."

Chương Khiếu nhổ một bãi nước bọt xuống đất, gân cổ quát: "Mẹ kiếp! Tôi không tin cái thứ trong xe có thể g.i.ế.c được tôi! Lên xe!"

Nói rồi anh ta lao lên đầu tiên, Liên Thanh Lâm cũng cắn răng chạy theo. Nhưng ngay khi vừa đặt chân vào xe, cả hai lập tức bật lên một tiếng hét kinh hoàng.

Lê Tri là người thứ ba bước lên. Cô ngẩng đầu nhìn vào bên trong — khoang xe hẹp, ghế bọc sắt xếp sát hai bên, chính giữa chừa ra một lối đi nhỏ... đủ để đặt một chiếc quan tài.

Lúc này, lối đi trống rỗng, nhưng dãy ghế bên phải lại có thứ khác: một hàng người giấy ngồi thẳng tắp, gương mặt quỷ dị trắng bệch như phủ sương mù.

Những con người giấy ấy mặc quần áo rực rỡ sắc màu, môi đỏ choét như bị tô quá tay, nụ cười nhếch lên quái đản. Đôi mắt chỉ toàn tròng trắng, không có lòng đen, ánh nhìn c.h.ế.t trân hướng thẳng về phía bọn họ.

Mỗi người bước lên xe, đều không nhịn được mà bật ra tiếng kêu kinh hãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cuối cùng, tám người chen chúc nhau ngồi ở dãy ghế bên trái, đối diện thẳng với dãy người giấy bên phải.

Một hàng tám người giấy, đối mặt tám con người thật — vừa khéo, không thừa, không thiếu.

Tài xế khẽ nhấn ga. Chiếc xe tang lặng lẽ lăn bánh, băng qua cây cầu lớn thôn Quan Bình, hướng về phía chân núi âm u phía trước.

Trong khoang xe, im lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng răng va lập cập vì sợ hãi. Trừ Lê Tri và Hứa Thuật ra, những người còn lại đều nhắm chặt mắt, không dám đối mặt với những hình nhân giấy kia.

Hứa Thuật nghiêng đầu nhìn Lê Tri, không khỏi thắc mắc: "Sao cô không nhắm mắt lại?"

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Lê Tri nhàn nhạt đáp: "Nếu tất cả đều nhắm mắt, lỡ như đám người giấy đó cử động thì sao? Phải có người trông chừng chứ."

Một câu nói tỉnh bơ, lại như hắt gáo nước lạnh thẳng vào tâm can mọi người.

Đây là bài học vỡ lòng mà tân thủ thường xuyên phạm phải — nếu nhắm mắt, trí tưởng tượng càng dễ bị khuếch đại, nỗi sợ càng trở nên chân thực hơn.

Vì lời Lê Tri, những người còn lại đành cắn răng mở mắt, ép buộc mình đối diện với cảnh tượng kinh hoàng trước mặt.

Chiếc xe lao vun vút trên con đường núi quanh co. Bỗng nhiên, Cao Sĩ Quân run rẩy gào lên như phát điên: "Tôi thấy mắt nó động rồi! Nó động rồi!"

Hứa Thuật chau mày, giọng mất kiên nhẫn: "Người giấy làm gì có mắt mà động?"

Cao Sĩ Quân gần như sụp đổ, la lớn: "Tôi thật sự nhìn thấy mà! Nó đang nhìn tôi!"

Tuyến phòng ngự tâm lý của anh ta hoàn toàn vỡ vụn. Anh ta quay ngoắt người, đập mạnh vào cửa sổ xe, gào thét: "Tôi muốn xuống! Thả tôi xuống ngay!"

Dưới cú đ.ấ.m điên loạn của anh ta, cửa kính nhanh chóng nứt toác ra. Chương Khiếu nhào tới, ôm chặt lấy anh ta, hét: "Mẹ kiếp! Xe chạy nhanh vậy mà anh nhảy xuống thì ngã c.h.ế.t luôn đấy!"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com