Chú Cửu trừng mắt nhìn cả bọn, không nói thêm lời nào, chỉ đạp mạnh ga khiến xe tang lao đi vun vút, cuối cùng dừng trước một ngôi nhà ngói cũ kỹ.
Trên cổng treo cờ trắng, hai người đàn ông gầy gò, khoác áo tang bạc màu đứng chờ. Gương mặt họ trắng bệch, ánh mắt chứa đầy thù hận và ác ý nhìn chằm chằm vào đám người trên xe.
Chú Cửu tắt máy, quay lại, giọng lạnh như băng:
"Phong tục ở thôn Quan Bình này, con cái phải tự tay lo liệu tang lễ cho cha mẹ. Từng bước đều không được nhờ người ngoài."
Ông ta dừng lại, cười tàn nhẫn:
"Trưởng thôn vẫn đang nằm trên giường, chưa ai động vào. Ông ấy chờ các cháu lâu lắm rồi."
"Rầm" một tiếng, cửa xe tự động mở ra, gió lạnh mang theo mùi nến cháy và tro giấy ào tới. Một luồng khí âm tràn ngập.
Trì Y vừa bước xuống xe đã suýt ngã sấp mặt, run rẩy bám lấy thành xe. Lê Tri nhanh tay đỡ lấy cô, dịu dàng nhắc nhở:
"Cẩn thận một chút."
Trì Y đỏ mắt, nghẹn ngào:
"Tôi... tôi thật sự rất sợ xác chết."
Hứa Thuật đi phía sau nhàn nhạt chen vào một câu:
"Xác c.h.ế.t không đáng sợ, đáng sợ là xác c.h.ế.t biết động đậy cơ."
Trì Y: "..."
Cô thật sự cảm thấy mình sắp c.h.ế.t ngất tại chỗ luôn rồi.
Từng người một lần lượt xuống xe. Hai gã đàn ông mặc áo tang không nói một lời, bước tới ghế lái khiêng người giấy xuống. Chú Cửu chắp tay chào hỏi bọn họ, giọng điệu có phần cung kính:
"Thầy Âm Dương đã tới rồi à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hai người kia gật đầu, vẻ mặt cứng đờ:
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
"Đến rồi. Đang chờ trong nhà chính."
Người chơi rối rít bám theo NPC, vừa đi vừa đánh giá xung quanh bằng ánh mắt bất an. Liên Thanh Lâm không nhịn được thì thầm hỏi:
"Thầy Âm Dương... là cái thứ gì thế? Người quái dị cực độ hả?"
Hứa Thuật liếc cậu ta như nhìn kẻ thiểu năng.
Lê Tri thấy vậy, cũng không đành lòng để hình tượng người trong thế giới này bị hủy sạch, liền giải thích:
"Thầy Âm Dương chính là cách gọi khác của thầy phong thủy hoặc người chuyên làm lễ nghi tang ma. Hầu hết đám tang đều cần có họ chủ trì."
Trong lúc trò chuyện, cả nhóm đã bước vào sân trong. Nơi này được dựng lên một linh đường đơn giản. Một vòng hoa trắng xếp thành vòng tròn quanh bàn thờ. Trên bàn đặt di ảnh người quá cố, hai bên là tám người giấy từ xe tang, chia thành hai hàng đứng nghiêm, trông lạnh lẽo đến rợn người.
Trong bức di ảnh đen trắng, người đàn ông già nua mặc bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn bạc màu, mái tóc hoa râm được chải gọn gàng. Nhưng khuôn mặt ông ta vì tuổi tác mà da thịt chảy xệ, bọng mắt trĩu xuống, ánh mắt trừng trừng lộ tròng trắng lạnh lẽo, trông vừa cay nghiệt vừa thâm hiểm. Ngay cả tấm ảnh cũng như đang oán hận đám con cháu bất hiếu đã đến trễ.
Không ai dám nhìn lâu. Dưới sự thúc giục lạnh lùng của chú Cửu, họ vội vã đi về hướng nhà chính – nơi đang đặt thi thể.
Vừa bước vào cửa, một luồng khí lạnh buốt lập tức ùa đến. Hơi ẩm ướt và mốc meo quẩn quanh trong không khí, khiến mặt đất lúc nhúc vũng nước nhỏ. Căn nhà rộng lớn tối om, ánh đèn treo tường yếu ớt không thể soi sáng hết bốn góc phòng, để mặc bóng tối giăng đầy như mạng nhện.
Ở trung tâm phòng là một chiếc giường gỗ lim cũ kỹ. Trên giường, t.h.i t.h.ể của người trưởng thôn Quan Bình nằm im lìm. Một tấm vải trắng phủ lên người ông ta, chỉ để lộ khuôn mặt xám trắng ra bên ngoài. Ánh đèn leo lét chiếu lên khuôn mặt ấy, làm lộ rõ những vết đốm tử thi lốm đốm ghê rợn.
Một vài người trong nhóm không nhịn nổi, bắt đầu nôn khan.
Hứa Thuật liếc bọn họ, thản nhiên nhắc:
"Lần trước có người chơi nôn ngay trước mặt thi thể. Hệ thống phán là bất kính với người chết, kích hoạt điều kiện tử vong. Người đó sặc c.h.ế.t ngay trong bãi nôn của chính mình."