Cao Sĩ Quân không còn nghe thấy gì nữa, hai tay gân guốc bóp chặt lấy cổ Hứa Thuật, đôi mắt đỏ ngầu.
Chương Khiếu lúng túng đứng bên cạnh, muốn xông lên giúp nhưng lại sợ bị vạ lây. Ngay lúc mọi người còn đang ngập ngừng, một bóng người lao tới. "Bốp" một tiếng vang dội, một cú đập gọn gàng vào sau gáy khiến Cao Sĩ Quân ngã vật xuống như bao cát.
Lê Tri đứng đó, xoa xoa cổ tay, lẩm bẩm:
"Đúng là da thịt cứng thật."
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Hứa Thuật thở hổn hển, lồm cồm bò dậy, mặt mày tím bầm vì bị bóp cổ, vừa ho vừa lườm Cao Sĩ Quân bất tỉnh trên đất. Đáy mắt anh ta lóe lên một tia lạnh lùng, nhưng nhanh chóng bị lý trí kìm nén lại. Nếu không nhờ Lê Tri ra tay kịp thời, e rằng anh ta đã c.h.ế.t mất xác ngay trong nhiệm vụ dẫn dắt tân thủ này.
Hứa Thuật nhẫn nhịn, giọng khàn đặc, khẽ nói một tiếng:
"Cảm ơn."
Lê Tri khoát tay, giọng dửng dưng:
"Chuyện nhỏ ấy mà. Mau kéo anh ta sang một bên đi, chắc lần này ngủ tới tối luôn quá."
Cô đảo mắt nhìn quanh nhà chính, ánh mắt cảnh giác:
"Không phải lúc nãy nói thầy Âm Dương đang ở nhà chính sao? Biến đi đâu rồi?"
Mọi người lúc này mới chợt bừng tỉnh, vội vàng chia nhau tìm kiếm. Giữa lúc náo loạn, Hứa Thuật bất giác nhận ra: Từ khi nào mà quyền chỉ huy đội lại rơi vào tay Lê Tri rồi?
Không khí lạnh lẽo trong phòng như đặc quánh lại. Ngọn đèn dầu trên trần khe khẽ lắc lư, ánh sáng vặn vẹo trên tường. Một bóng người chậm rãi bước ra từ góc tối sâu thẳm.
Người nọ mặc áo trường bào xanh đậm, tay trái cầm một cái la bàn cũ kỹ, bước đi trầm ổn như thể đạp lên từng nhịp tang thương. Trong ánh sáng lờ mờ, anh ta lộ ra dung mạo tuấn tú lạnh lùng, sạch sẽ, như bước ra từ thế giới khác — hoàn toàn không hề ăn nhập với cái bầu không khí u ám, mục nát của thôn Quan Bình.
Người chơi sững sờ nhìn anh ta, không ai lên tiếng. Đúng lúc ấy, một giọng nam trầm thấp, bình thản vang lên, không chứa chút nhiệt độ:
"Con cái vào đây, chuẩn bị khâm liệm cho cha."
Liên Thanh Lâm ngơ ngác mất hai giây, rồi quay sang, giọng chấn động:
"NPC... mà còn đẹp trai hơn cả tôi? Cái trò này có hợp lý không vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Câu nói của cậu ta chọc trúng tâm trạng của những khán giả đang xem livestream:
[Bố ơi, cái phó bản kinh dị này sao NPC còn đẹp trai hơn người chơi vậy trời!]
[Đẹp tới mức tôi sợ không nổi luôn! Tỉnh cả ngủ luôn á trời!]
[Hệ thống tạo hình NPC kiểu gì vậy? Bộ định g.i.ế.c c.h.ế.t tụi tui bằng nhan sắc à?]
[Tôi xin phép l.i.ế.m màn hình... không cản được nữa rồi.]
[Fan cứng của Liên Thanh Lâm đây, nhưng bây giờ tôi đã quỳ gối trước NPC thầy Âm Dương rồi, tha lỗi cho tôi!]
Lê Tri khẽ nheo mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông vừa xuất hiện từ bóng tối. Trực giác mách bảo cô — người này, không hề đơn giản.
Cô lặng lẽ siết chặt nắm tay, ánh mắt tối lại.
"Khâm liệm cho người chết..."
...
Thầy Âm Dương vừa dứt lời thì bóng dáng mờ nhạt của anh ta lại từ từ lùi vào trong bóng tối dày đặc, như thể chưa từng xuất hiện.
Khán giả trước màn hình còn đang hào hứng "liếm màn hình" vì nhan sắc NPC, nhưng các người chơi thì chẳng còn tâm trạng đâu mà thưởng thức vẻ đẹp gì nữa — từng sợi thần kinh đều căng chặt, như chờ đợi một cơn ác mộng tiếp theo.
Trì Y run rẩy lên tiếng hỏi:
"Khâm liệm... là cái gì vậy?"
Ngay chỗ thầy Âm Dương vừa đứng, một chiếc bàn gỗ cũ kỹ được đặt ngay ngắn. Trên mặt bàn là một chậu đồng nặng trịch, vành chậu vắt sẵn một chiếc khăn mặt trắng tinh, phía sau còn dựng một giá gỗ dài treo đầy quần áo tang lễ.
Lê Tri bước đến, liếc mắt đánh giá mọi thứ, rồi cất giọng bình tĩnh:
"Phong tục mai táng truyền thống thường chia làm ba bước: liệm, tấn và táng. Khâm liệm là bước đầu tiên... nghĩa là chúng ta phải rửa sạch thân thể của ông ta, thay áo liệm mới."