Cô lạnh lùng, không chần chừ, bước thẳng tới chiếc giường gỗ lim. Trì Y thất thanh gọi giật:
"Lê Tri! Đừng tới đó!"
Nhưng Lê Tri không dừng lại. Tất cả mọi người nín thở dõi theo cô.
Bước tới bên giường, cô cúi xuống, kiểm tra t.h.i t.h.ể trưởng thôn. Thi thể rất sạch sẽ, vẫn là thân thể mà cô đã lau chùi cẩn thận ngày hôm qua, không có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.
Ánh mắt Lê Tri tối lại. Cô vươn tay, dùng hai ngón tay vạch miệng trưởng thôn ra.
Bên trong, ba đồng tiền xu ánh lên sắc lạnh.
Hứa Thuật cũng bước tới. Lê Tri ngẩng đầu, giọng bình thản nhưng lạnh lẽo:
"Vấn đề nằm ở áo liệm."
Hôm qua, Hứa Thuật là người cởi quần áo cho trưởng thôn, cô là người lau người, Liên Thanh Lâm phụ trách bỏ tiền vào miệng. Mọi người đều hoàn thành nhiệm vụ mà không gặp chuyện gì. Chỉ có Chương Khiếu, người chịu trách nhiệm mặc áo liệm, hôm nay đã chết.
Nghĩa là... bước mặc áo liệm đã xảy ra sai sót.
Mọi người như bừng tỉnh, trong đầu cùng lúc nhớ lại lời cảnh báo của chú Cửu hôm qua — phải làm trưởng thôn hài lòng.
Một nghi thức phức tạp như vậy, chỉ cần một bước sơ suất, không khiến trưởng thôn hài lòng... cái giá phải trả chính là mạng sống.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Cánh cửa nhà chính lại mở ra.
Chú Cửu không biết từ đâu xuất hiện, lặng lẽ đứng đó, tay cầm một chiếc búa sét đã rỉ loang lổ. Gương mặt ông ta chìm trong bóng tối, giọng nói vang lên khô khốc:
"Sao còn chưa mặc áo liệm? Lát nữa còn phải chọn quan tài nữa đấy. Nếu làm trễ giờ... thì phiền toái lắm."
Nói xong, ông ta xách búa, lặng lẽ đi mất.
Mấy tiếng nức nở vang lên trong nhà chính, từ rấm rứt đến oà khóc nức nở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Phải chọn... phải chọn quan tài nữa ư?!" Một người gào lên trong tuyệt vọng, "Ngay cả cái áo liệm cũng chọn sai, giờ còn bắt chọn quan tài, chúng ta làm sao biết chọn thế nào chứ?"
Hứa Thuật siết chặt nắm tay, vẻ mặt cực kỳ khó chịu. Rất lâu rồi anh ta không tham gia cùng nhóm người chơi mới nữa. Trong cái thế giới đã bị ma quỷ chiếm cứ này, những kẻ yếu ớt thế này chỉ biết kêu khóc.
Anh ta nhíu mày, lạnh lùng quát:
"Khóc thì làm được gì? Khóc xong, tất cả cũng chỉ có đường c.h.ế.t mà thôi."
Nhưng ngay lập tức có người phản bác, giọng khản đặc vì tuyệt vọng:
"Không khóc thì sẽ không c.h.ế.t chắc? Áo liệm còn không biết chọn thế nào, giờ đến cả quan tài! Một bước sai là c.h.ế.t một người, tám mạng tụi tôi cũng không đủ chết!"
Tiếng khóc, tiếng oán than, tiếng cãi vã... tất cả hòa quyện thành một bản giao hưởng thê lương dưới ánh sáng nhợt nhạt của bình minh. Không ai biết, cái c.h.ế.t kế tiếp... sẽ gọi tên ai.
Ở bên ngoài, bão bình luận cũng đang cuồng loạn, cảm xúc khủng hoảng của người chơi cũng nhuốm lên từng câu chữ:
"[Mấy người này thật phiền phức, khóc lóc cái gì, cản trở hết cả việc!]"
"[Người c.h.ế.t nằm đó rồi đấy! Các người chỉ biết than vãn thôi sao? Không thấy mạng người đáng giá chút nào à?]"
"[Tôi vừa bầu chọn cho anh Chương xong, chưa kịp mừng thì anh ấy c.h.ế.t rồi. Tôi đang nằm mơ hay tỉnh táo vậy? Anh ấy... thật sự c.h.ế.t rồi sao?]"
"[Chết chậm quá, phó bản bên cạnh đã có ba người lên đường rồi kìa.]"
"[Một đám phế vật chỉ biết khóc. Chán c.h.ế.t đi được, đổi kênh thôi.]"
"[Từ lúc livestream bắt đầu, mặt tối tăm nhất của nhân tính đều bị lột trần ra. Có người c.h.ế.t trước mắt mà các người lại cười được sao? Tôi không hiểu nổi nữa.]"
"[Trước kia không phải các người gào khóc đòi tận thế đến nhanh lên sao? Ha ha, giờ tận thế đến thật rồi, cuồng hoan đi, cười lên đi!]"
"[Cô gái tên Lê Tri này không tệ, tiếp tục xem thử thế nào. Tôi giữ phiếu cho cô ấy.]"
Giữa cảnh tượng hỗn loạn như địa ngục vừa mở cửa, Lê Tri im lặng đứng cạnh giường. Đột nhiên, cô xoay người đi về phía góc tường âm u. Hành động bất ngờ ấy thu hút ánh mắt của mọi người, ngay cả tiếng khóc cũng theo đó mà nhỏ dần. Trong bóng tối không ánh đèn, Lê Tri mỉm cười, giọng nhẹ nhàng vang lên: