Vô Hạn Lưu: Công Viên Của Quỷ

Chương 38



Lý Kiến Hề nhìn cô qua làn mưa, đôi mắt ánh lên vẻ khó lường. Một lát sau, anh ta khẽ gật đầu, không nói gì thêm, chỉ xoay người bước vào trong sân.

Có người "trong ngành" hướng dẫn, nhóm người nhanh chóng hoàn thành cờ dẫn hồn và gậy đưa ma. Lá cờ trắng toát, trên đó cần ghi đầy đủ họ tên, quê quán, ngày sinh ngày mất của trưởng thôn.

Lê Tri đứng bên cạnh nhìn Lý Kiến Hề viết, bất giác ngẩn người. Nét chữ của anh ta mềm mại lại dứt khoát, vừa có khí khái vừa không mất đi vẻ cổ kính. Một NPC trong trò chơi mà còn luyện được chữ đẹp như vậy, đúng là vượt ngoài dự đoán.

Ăn vội bữa trưa đạm bạc, mọi người chuẩn bị xuất phát đi đào mộ. Trời vẫn đổ mưa, đất sét nhão nhoẹt, từng bước chân dính bết đầy bùn. Nhưng dù gian khổ đến mấy cũng không bằng nỗi sợ ma quỷ lởn vởn quanh mình, chẳng ai dám trì hoãn.

Lý Kiến Hề đương nhiên cũng tham gia cùng họ. Anh ta vẫn che chiếc ô giấy dầu đã rách mép, đứng chờ bên cổng. Khi thấy Lê Tri vác xẻng tiến đến, ánh mắt Lý Kiến Hề lướt qua mặt cô, ánh nhìn tối đi.

Bất ngờ, anh ta khẽ hỏi: "Cô có cần ô không?"

Lê Tri hơi sững lại, rồi bật cười: "Không cần đâu, ướt tí cũng chẳng sao. Cảm ơn thầy."

Lý Kiến Hề cụp mắt, không nói gì thêm, chỉ im lặng xoay người đi trước dẫn đường.

Thôn Quan Bình này tuân theo chế độ dòng tộc chặt chẽ. Mộ phần của những người trong thôn đều tập trung nơi nghĩa địa tổ tiên phía sau núi, trưởng thôn cũng không ngoại lệ.

Dưới làng, nghĩa địa cách nhà thờ tổ không xa, chỉ cần băng qua một cánh đồng cỏ hoang là đã thấy những nấm mộ chen chúc hiện ra lờ mờ dưới làn sương mù lạnh lẽo.

Càng tiến sâu vào, các ngôi mộ hiện lên càng rõ. Những mộ phần phía trước còn mới, trên đất vẫn còn tàn tro, hương vụn. Nhưng đi thêm một đoạn về phía sau, cỏ dại mọc tràn lan, nuốt chửng bia mộ cũ kỹ. Không khó để nhận ra, từ lâu đã chẳng còn ai chăm sóc nơi này. Cả bãi tha ma phủ một lớp hoang tàn lạnh buốt, khiến người ta sởn da gà chỉ vì liếc mắt qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lý Kiến Hề dẫn đường, đưa nhóm Lê Tri đến một khu đất trống, nơi được chọn để chôn cất trưởng thôn Quan Mậu Đức. Đúng như nghi lễ, trước khi đào mộ, họ phải hóa vàng mã. Sau đó, người lớn tuổi nhất trong nhóm – Cao Sĩ Quân – được chỉ định làm "con trai trưởng", là người đầu tiên cầm xẻng, đào xuống mảnh đất được đánh dấu bằng một tờ giấy đỏ.

Cao Sĩ Quân run rẩy đặt xẻng lên tờ giấy, xúc từng nhát đất nặng nề. Mỗi lần lưỡi xẻng lún sâu vào lòng đất, bùn sình vàng nhão dính đầy cán và tay, mùi đất ẩm lạnh như trườn thẳng vào mũi. Lưỡi xẻng rỉ sét cùn kềnh, trời lại mưa lất phất khiến cho công việc càng trở nên gian nan. Theo yêu cầu của thầy Âm Dương, hố chôn phải sâu ít nhất hai mét – đủ để ngăn xác c.h.ế.t quấy nhiễu dương gian.

Dù cực nhọc, nhưng so với việc tự tay tắm rửa, mặc đồ liệm cho người chết, nhóm người chơi vẫn còn nhẹ nhõm. Công việc thể lực, ít nhất, không cần can đảm đối diện trực tiếp với tử khí.

Trong khi họ cắm cúi xúc đất, Lý Kiến Hề đứng lặng dưới tán cây bách cách đó không xa. Ban đầu còn giương ô che mưa, nhưng khi mưa tạnh, anh ta gập ô lại, bước lên phía trước, tránh những giọt nước còn đọng trên lá rơi xuống vai áo.

Lê Tri liếc qua, bắt gặp ánh mắt anh ta đang nhìn mình. Cô thản nhiên gật đầu mỉm cười. Lý Kiến Hề như bị bắt gặp làm việc xấu, lúng túng dời mắt đi nơi khác.

Lê Tri khẽ nhướn mày, cảm thấy người NPC này thực sự khác biệt. Một NPC vừa sạch sẽ vừa đơn thuần, từ đầu đến giờ đều không bộc lộ chút ác ý nào đối với người chơi. Trong một phó bản u ám như thế này, sự tồn tại của anh ta thực sự... rất khó đoán.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Trời tối dần, sau hàng giờ vất vả, cuối cùng hố chôn cũng được đào xong. Để phòng trường hợp mưa đọng nước, họ trải tấm vải bố phủ lên hố.

Tưởng chừng nhiệm vụ hôm nay đến đây là kết thúc, nào ngờ thầy Âm Dương lại đột ngột lên tiếng:

"Ngày mai hạ táng. Tối nay, hô đêm. Các cậu về chuẩn bị đi."

Nghe ba chữ "hô đêm", cả đội bất giác cứng đờ. Cái từ này, chỉ cần nghe cũng biết tuyệt đối không phải chuyện gì tốt lành.

Hứa Thuật hoang mang hỏi dồn:

"Thầy ơi, hô đêm là gì? Chúng tôi phải chuẩn bị những gì?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com