Vô Hạn Lưu: Công Viên Của Quỷ

Chương 41



Chúc Chi Bạch, người đi ngay sau Lê Tri, lập tức cảm thấy bất an.

Khi cô đổi chỗ xuống ngay trước mặt anh, lòng bàn tay anh đã toát mồ hôi lạnh.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Thầy Chúc." Lê Tri quay đầu lại, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sự sắc bén lạnh lẽo: "Anh biết ném qua vai không?"

Chúc Chi Bạch sững người, như thể vừa bị ai đó hung hăng giáng một cú vào đầu. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh.

Anh nuốt khan, lắp bắp: "Biết... biết chút chút..."

"Đừng căng thẳng." Giọng cô đều đều, trấn an: "Làm theo lời tôi. Tôi đếm một, hai, ba, anh ném mạnh về phía sau, hiểu không?"

Trong lúc nói, Lê Tri khẽ lắc chiếc đèn lồng, ánh sáng lập lòe soi ra bóng hai người chồng lên nhau dưới chân Chúc Chi Bạch.

Chúc Chi Bạch cúi đầu nhìn, rốt cuộc cũng thấy rõ:

Ngoài bóng mình, còn có một cái bóng nhỏ lùn, lưng còng, đang quấn chặt lấy anh ta.

Trong nháy mắt, tất cả giác quan của Chúc Chi Bạch như bị đánh thức.

Lông tơ sau gáy Chúc Chi Bạch dựng đứng lên. Anh ta cảm thấy tay ai đó khoác lên vai mình, còn có đôi chân quấn quanh hông nữa. Đúng là không thể không đau lưng được!

Chúc Chi Bạch khẽ động đậy, cố gắng làm dịu cái cảm giác cứng ngắc của cơ thể. Anh cúi đầu xuống, mắt bắt gặp đôi chân rũ dài bên hông, lắc lư theo mỗi bước đi của anh. Đôi giày vải đen sờn, lớp vải dày cộp, bàn chân nhỏ xíu trắng bệch, sưng vù – chính là hình ảnh bà cụ mà sáng nay anh nhìn thấy, người treo lủng lẳng trên cây.

"Thầy Chúc." Giọng nói trong trẻo, lạnh lùng của Lê Tri đột ngột kéo anh khỏi cảm giác hoảng loạn. Ngay sau đó, anh nghe thấy tiếng đếm của Lê Tri: "Một."

Nỗi sợ hãi nhường chỗ cho một cơn giận dữ cuồn cuộn. "Mẹ nó, sao không ai bị mà mỗi mình xui xẻo thế này?"

Chúc Chi Bạch càng nghĩ càng tức, cả cơ thể anh như căng ra vì cơn thịnh nộ.

Bỗng chốc, anh nghe Lê Tri hét lớn: "Ném!"

Mẹ nó, chưa gì đã đếm? Không cần hai ba à?!

Cơn sợ hãi tột độ bùng lên, kéo theo sự giận dữ nghẹn ngào.

Trong tích tắc, Chúc Chi Bạch hét thầm trong lòng một tiếng "chết tiệt", gồng toàn bộ cơ bắp, xoay người vung mạnh ra sau.

Cái thân thể lạnh lẽo, nhũn như xác chết, bị anh quăng xuống đất mạnh mẽ.

Rầm!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tiếng nặng nề vang lên.

Bà già đó, thân hình thấp bé, mặt mũi tím bầm, đôi mắt đỏ ngầu lồi ra như muốn rớt khỏi hốc mắt, tóc tai rũ rượi, quần áo đen ngòm như xác c.h.ế.t phình to.

Ánh mắt oán độc của bà ta chằm chằm nhìn về phía Chúc Chi Bạch, khuôn mặt méo mó vặn vẹo vì thù hận.

Bị quăng ngã, bà ta tập tễnh đứng lên, thân thể co quắp kỳ quái như con rối gãy khớp.

Cảnh tượng kinh hoàng ấy chỉ kéo dài trong nháy mắt.

Lê Tri hét to, giọng dứt khoát vang dội giữa màn đêm mịt mùng:

"Chạy về miếu thổ địa!"

Không ai dám nấn ná.

Cả đám lập tức vắt chân bỏ chạy, không ai dám quay đầu nhìn lại.

Khoảng cách tới miếu chỉ còn hai, ba trăm mét, nhưng vừa chạy được một đoạn, Lê Tri đã phát hiện điều bất thường.

Ngôi miếu như một hòn đảo nhỏ cô độc giữa biển sương mù, dù họ dốc sức chạy thế nào, khoảng cách ấy vẫn không hề rút ngắn.

Không biết từ lúc nào, sương trắng đã phủ kín xung quanh, dày đặc như khói ma quái, che lấp cả đường đi lẫn bầu trời đêm.

Đèn lồng chiếu ra một quầng sáng nhỏ bé, đơn độc giữa biển sương.

Khi Lê Tri quay đầu lại, cô giật mình phát hiện: những ngọn đèn của đồng đội, ánh sáng dẫn đường lúc nãy... đã biến mất.

Không còn ai bên cạnh.

Không còn âm thanh, không còn tiếng bước chân, chỉ còn cô độc một mình giữa màn sương lạnh lẽo.

Lê Tri xiết chặt đèn lồng trong tay.

Không hoảng loạn, không sợ hãi.

Cô cúi xuống, nhặt mấy viên đá lớn, xếp thành ký hiệu đánh dấu dưới chân, rồi cắn răng, tiếp tục tiến thẳng về phía trước.

Phải tới được miếu thổ địa.

Phải sống sót rời khỏi nơi c.h.ế.t tiệt này.

Dù phía trước có là vực sâu nuốt chửng hay lũ quỷ dữ chờ đón, cô cũng không được phép dừng lại...


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com