Lý Kiến Hề khôi phục lại dáng vẻ xa cách thường ngày, lãnh đạm nói: "Không có."
Ánh mắt Lê Tri lóe lên sự thất vọng. Đôi môi cô mím lại, sắp sửa lên tiếng thì Lý Kiến Hề bỗng nhấp môi, do dự một lát rồi xoay người đi, buông lại một câu: "Đi theo tôi."
Không ai dám chậm trễ. Một lúc sau, Lý Kiến Hề dẫn cô ra đến khu ruộng nhỏ phía sau thôn. Dưới ánh trăng yếu ớt, từng đám cỏ xanh mơn mởn phất phơ theo gió.
Anh ta chỉ vào chúng, lạnh nhạt nói: "Loại cỏ này có thể sắc nước, thúc nôn, giải độc."
Sợ cô không tin, anh ta giải thích thêm: "Trong thôn không có bác sĩ, giao thông cách trở, bệnh gì cũng phải tự kiếm thuốc chữa thôi."
Lê Tri cúi người nhổ vài nhánh, khẽ mỉm cười cảm ơn.
Khi quay về, Hứa Thuật đã đứng sẵn ở cổng chờ, thấy cô liền vội hỏi: "Sao rồi?"
Lê Tri lắc đầu, giọng trầm thấp: "Còn nước còn tát thôi."
Mọi người lập tức nhóm lửa đun thuốc. Khi sắc được thảo dược, họ cho Chúc Chi Bạch uống. Ngay lập tức, anh ta bắt đầu nôn tiếp, lần này nôn ra phần bùn còn sót lại, không còn thứ gì kỳ dị nữa.
Tình trạng tuy đã ổn định hơn, nhưng Chúc Chi Bạch vẫn mê man bất tỉnh. Khuôn mặt anh ta tái nhợt, cơ thể gầy gò hệt như một con búp bê vỡ nát, khiến ai nhìn thấy cũng phải nghẹn lòng.
Ngày mai trưởng thôn sẽ được hạ táng, nhưng đêm nay mọi người vẫn phải gác đêm như thường lệ. Mèo đã được Lý Kiến Hề mang đi, nhiệm vụ tối nay không có sai sót, trưởng thôn có lẽ sẽ không vùng dậy để g.i.ế.c người nữa. Cả nhóm bắt đầu phân chia nhiệm vụ canh gác.
Lê Tri vẫn canh giữ đến nửa đêm, sau đó quay về phòng, chìm vào giấc ngủ say sưa. Ngày hôm sau, khi vừa thức dậy, việc đầu tiên cô làm là vội vã đi xem tình trạng của Chúc Chi Bạch.
Nhờ vào tác dụng của thảo dược hay chính ý chí sống sót mạnh mẽ của anh ta, Chúc Chi Bạch đã tỉnh lại. Tuy nhiên, sắc mặt anh ta vẫn tái nhợt, không sức lực, nằm bất động trên giường. Bạn cùng phòng Cao Sĩ Quân đã kể cho anh ta nghe mọi chuyện xảy ra tối qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lê Tri tiến lại gần, ánh mắt của Chúc Chi Bạch lộ rõ vẻ cảm kích. Anh cố gắng ngồi dậy, giọng nói yếu ớt: "Tôi thật sự không biết phải cảm ơn cô thế nào mới đủ."
Lê Tri chỉ cười nhẹ, giọng bình thản: "Em gái tôi là fan của anh, nếu anh gặp chuyện gì, con bé sẽ rất đau lòng."
Những người xem từ bên ngoài đều cảm thấy nghẹn ngào:
"[Cô ấy thật sự quá tốt bụng, đã khóc hết nước mắt rồi, cô ấy là người cuồng em gái phải không?]"
"[Đến lúc này rồi mà cô ấy vẫn lo lắng bảo vệ thần tượng của em gái. Ảnh đế à, anh phải cảm thấy may mắn khi có một fan như vậy đấy.]"
"[Trong khi người chơi ở các phó bản khác nghi ngờ lẫn nhau, thì bên này lại có người mạo hiểm cứu đồng đội, sự khác biệt rõ ràng thật.]"
"[Lê Tri cũng giỏi giả vờ quá nhỉ, lại còn đóng vai người tốt thánh thiện nữa, thật chán.]"
"[Fan của nhà nào mà rần rần lên vậy? Sợ số phiếu của Lê Tri vượt qua chính chủ nhà bạn đấy à?]"
Cảnh tượng này dường như chẳng có gì là yên ả. Mỗi khi có fan tụ tập, lại không thiếu những tranh cãi ồn ào, dù là trong chương trình kinh dị thì cũng không ngoại lệ.
Hôm nay trưởng thôn sẽ được hạ táng. Mặc dù thân thể Chúc Chi Bạch vẫn còn yếu, nhưng anh vẫn phải đứng dậy cùng cả nhóm hoàn thành nhiệm vụ quan trọng này.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Vào bữa sáng, Cao Sĩ Quân gấp gáp hỏi: "Hôm nay chúng ta có thể ra ngoài và rời khỏi đây không?"
Cả nhóm nhìn nhau, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên Lê Tri. Cô đang ăn bánh bao, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cuối cùng cũng chậm rãi lên tiếng: "Cho tôi thêm chút dưa muối."
Cả nhóm im lặng nhìn cô, không ai lên tiếng. Kể từ khi vào phó bản này, người chơi nào cũng giảm vài cân vì thiếu thốn thức ăn, nhưng Lê Tri thì ngược lại, cô vẫn duy trì ba bữa đầy đủ mỗi ngày và thậm chí còn có dấu hiệu béo lên. Cũng không phải cô ăn quá nhiều, mà là vì ở bên ngoài, cô chỉ ăn thức ăn giàu protein, ít tinh bột, nhưng vào phó bản lại chỉ có bánh bao và cơm, không có lựa chọn khác.