Lê Tri vẫn lặng lẽ quan sát. Trên bó nhang vừa cắm, có ba cây đang cháy nhanh hơn hẳn số còn lại. Khói cuộn lên từ ba cây ấy dường như dày đặc và gấp gáp hơn, cứ như đang bị thứ gì đó kéo đi.
Cảnh tượng này… rất quen.
Trong phó bản trước, tại Thôn Lưu Gia, cũng từng có hiện tượng tương tự khi họ cúng ở bờ ao — nơi mà cái xác c.h.ế.t chìm của Lưu Hữu Tài từng bị phát hiện. Khi ấy, Lê Tri tận mắt thấy hồn ma của ông ta ngồi xổm trước bó nhang, hút lấy làn khói trắng mỏng. Những cây nhang lúc đó cũng cháy vội vã như thế này.
Liệu lần này, cũng có ai đó — hay thứ gì đó — đang ở đây, bên cạnh họ, hút lấy khói nhang mà không ai hay biết?
Vì sao chỉ có ba cây cháy nhanh? Ai là người đã cắm chúng?
Ánh mắt Lê Tri khẽ đảo quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên gương mặt chăm chú của Ninh Tuyết, người đang cúi xuống đọc lại kịch bản. Có điều gì đó ở cô ta khiến Lê Tri cảm thấy khó hiểu. Rõ ràng là nữ chính, nhưng càng lúc càng giống như đang giấu một bí mật nào đó rất lớn.
Lúc này, phim trường đã chuẩn bị xong, đạo diễn giơ tay hô lớn: “Action!”
Cảnh quay đầu tiên ở làng Tống Thân chính thức bắt đầu.
Nội dung vẫn xoay quanh nhân vật chính Tiểu Tuyết. Cô trở về quê cùng nhóm bạn, được dân làng tiếp đón nồng nhiệt. Tuy nhiên, mục đích thực sự của chuyến về quê là để dời mộ tổ tiên. Nhưng khi đến nơi, Tiểu Tuyết phát hiện những ngôi mộ trước mắt hoàn toàn khác lạ so với ký ức của cô.
Khi hỏi dân làng, cô chỉ nhận được những câu trả lời lấp lửng, vòng vo về phong tục, về ngày lành tháng tốt, về chuyện mời thầy phong thủy. Chuyện dời mộ không đơn giản như đào đất và di hài — mà giống như một nghi lễ bị kiểm soát bởi một thế lực vô hình.
Sau buổi cúng mộ tổ, Tiểu Tuyết trở lại làng trong tâm trạng bất an, chờ đợi vị thầy phong thủy được hẹn trước. Nhưng càng ở lâu, mọi thứ càng trở nên kỳ quặc.
Lê Tri tranh thủ lúc Ninh Tuyết đang diễn để xem trước nội dung kịch bản kế tiếp. Từ khi Tiểu Tuyết và bạn bè vào ở ngôi nhà cũ, hàng loạt chuyện kỳ dị bắt đầu xảy ra. Mỗi ngày trôi qua, kế hoạch dời mộ càng bị cản trở bởi những lý do mơ hồ và bất hợp lý, khiến cả nhóm không thể rời khỏi làng.
Đến một hôm, Tiểu Tuyết cùng nam chính bất ngờ phát hiện ra rằng… cửa làng đã bị chặn lại. Từng viên gạch một xếp chồng lên nhau, dày đặc như bức tường chắn — hệt như cấu trúc của những ngôi mộ ấm sành.
Làng Tống Thân, chẳng phải nơi ở nữa. Nó đã trở thành một ngôi mộ — một ngôi mộ ấm sành khổng lồ. Và ngay từ khoảnh khắc họ bước vào làng, họ đã bước chân vào bên trong cỗ quan tài ấy.
Kịch bản đến đây là hết. Phần sau đạo diễn vẫn chưa viết tiếp.
Lê Tri gấp lại kịch bản, khẽ rùng mình. Cô không ngờ đạo diễn lại có thể xây dựng nên một câu chuyện kinh dị vừa ám ảnh, vừa đầy tính biểu tượng như thế. Dù ghét phải thừa nhận, nhưng lần này, cô thực sự có chút kính nể.
Lục Thải Vi cũng đang đọc kịch bản, mặt nghiêm túc hơn mọi khi. “Lát nữa xuống núi tôi sẽ ra cổng làng kiểm tra thử xem có viên gạch nào không.”
Lê Tri bật cười, câu nói nửa đùa nửa thật của cô bạn khiến bầu không khí dịu đi đôi chút.
Nhưng nụ cười chưa kịp tắt thì một tiếng quát lớn vang lên làm cả hai giật mình.
Mộng Vân Thường
“Anh làm cái gì vậy? Máy quay đắt tiền như vậy, lỡ rớt xuống đất anh có đền nổi không hả?!”
Họ ngoái lại thì thấy người bị mắng là Thạch Tử Lương, trợ lý quay phim của Thiên Vấn. Anh ta đang khúm núm cúi đầu, đôi tay vẫn giữ chặt chiếc máy quay lớn.
Có vẻ như Thạch Tử Lương vừa loạng choạng suýt làm rơi thiết bị, khiến trưởng quay phim tức giận hét toáng lên. Bị mắng nặng, nhưng Thạch Tử Lương không cãi lại nửa lời, chỉ lặng lẽ gật đầu nhận lỗi.
Lục Thải Vi nheo mắt nhìn một lúc, rồi ghé tai Lê Tri thì thầm: “Anh ta có vẻ lạ lạ.”
Lê Tri nghiêng đầu hỏi lại: “Lạ chỗ nào?”
“Không rõ. Nhưng tôi không nghĩ anh ta là kiểu người vụng về. Mà nếu không vụng, tại sao lại suýt làm rơi máy? Trừ khi…” — cô ấy hạ giọng — “…trừ khi anh ta vừa quay được thứ gì đó.”
Lê Tri khẽ rùng mình. Bây giờ đang là giờ nghỉ, không ai đang diễn, cũng không có cảnh quay nào diễn ra cả. Thạch Tử Lương chỉ đang điều chỉnh máy. Nếu thực sự thấy gì đó... thì cái gì đã hiện lên trong ống kính?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cả hai đồng loạt quay nhìn về phía Thạch Tử Lương. Nhưng anh ta vẫn đứng im, đầu cúi thấp, hoàn toàn không có gì khác thường. Như thể... chuyện vừa rồi chỉ là một tai nạn kỹ thuật.
Cảnh quay tại nghĩa trang kéo dài đến tận chiều. Không ai mắc lỗi, không ai bị NG, tiến độ trơn tru bất ngờ khiến đạo diễn vô cùng hài lòng. Sau khi thu dọn, cả đoàn rời khỏi nghĩa địa, theo đường núi quay trở lại làng.
Kịch bản tối nay sẽ quay tại căn nhà cũ — nơi từng xảy ra vụ việc kỳ lạ hôm trước. Tất cả đã được chuẩn bị. Mọi người nhanh chóng ăn tối và tranh thủ nghỉ ngơi.
Chỉ đến lúc bữa ăn gần kết thúc, Lê Tri mới phát hiện ra một điều không đúng.
Triệu Dương Châu — biến mất rồi.
Không ai nhớ rõ cậu ta rời đi từ lúc nào. Bữa ăn rộn ràng người nói kẻ cười, NPC lẫn người chơi lẫn lộn, nhưng rõ ràng... thiếu mất một người.
“Chắc là Triệu Dương Châu không gặp phải điều kiện tử vong gì đâu nhỉ?”
“Trưa nay cậu ta còn ở đó. Tôi thấy cậu ấy xuống núi với mấy nhân viên đi chuẩn bị cảnh quay mà…”
Không ai có câu trả lời. Nhưng ai cũng nhớ rõ — chính ngôi nhà cũ kia là nơi tối qua Ninh Tuyết từng nhìn thấy bóng dáng một cụ già đứng ngoài cửa sổ, mái tóc bạc thưa, đôi mắt lạnh ngắt, và hàm răng va vào nhau phát ra âm thanh rợn gáy như tiếng gõ mộ.
Ký ức ấy bỗng hiện về rõ mồn một trong đầu Lê Tri.
Dù trong lòng thấp thỏm không yên, mọi người vẫn phải giữ bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra. Triệu Dương Châu mất tích, việc này tuyệt đối không thể để cho các NPC trong đoàn phim biết được. Khi đạo diễn hô gọi tập hợp sau bữa ăn, Lê Tri và Lục Thải Vi buộc lòng phải dựng lên một lời nói dối tạm bợ.
"Triệu Dương Châu nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ gia đình, phải rời đoàn phim ngay lập tức, không thể tiếp tục tham gia quay nữa." Lê Tri nói mà mặt không đổi sắc, trong khi Lục Thải Vi đứng bên cạnh phụ họa, giọng có phần gấp gáp.
"Chắc là nhà có chuyện lớn… Dù sao vai của cậu ta cũng không nhiều, ông chỉ cần sửa lại kịch bản một chút, cho nhân vật biến mất cũng được, không ảnh hưởng gì mấy đâu!"
Đạo diễn tức đến nỗi mặt đỏ phừng, mũi phập phồng như sắp bốc khói. Nhưng cuối cùng ông ta vẫn nhịn xuống, lầm bầm vài câu rồi quay đi. Giữa lúc đó, nhóm người chơi bí mật – những kẻ thật sự hiểu chuyện – cũng đã nhanh chóng hội ý, lặng lẽ vây quanh Thạch Tử Lương để nghe kế hoạch.
Trình Giao Vân hạ giọng, giọng điệu có chút căng thẳng: "Anh chắc chắn việc Triệu Dương Châu mất tích liên quan đến cảnh quay sáng nay chứ?"
"Suốt cả ngày cậu ta đều bám sát mọi người, không có hành vi gì khác lạ, hoàn toàn không giống bị kích hoạt điều kiện tử vong." Thạch Tử Lương nhíu mày, ánh mắt trở nên nặng nề, như đang hồi tưởng lại hình ảnh đã xem qua: "Chỉ có thể nói là cậu ta quá xui, vô tình xuất hiện trong cùng một khung hình với nữ quỷ."
Giải Chấn cũng xen vào, giọng trầm thấp: "Nếu điều kiện tử vong chỉ là bị nữ quỷ chiếu qua ống kính, vậy thì quá dễ đoán. Tôi cảm thấy bản phó bản này không đơn giản như vậy. Bị quay cùng quỷ quái chắc chắn là một trong những cơ chế tử vong."
Nghe đến đây, ánh mắt Thạch Tử Lương chậm rãi hướng về phía Lê Tri, cô lúc này đang đứng ở một góc, nhỏ nhẹ trò chuyện cùng đạo diễn. Gương mặt anh ta tối sầm lại, khóe môi lạnh lùng nhếch lên.
"Chúng ta đã sớm phát hiện ra quy tắc rồi, tôi muốn xem liệu Lê Tri có thể thoát được không."
Anh ta hạ giọng ra lệnh, từng từ như lưỡi dao: "Tôi sẽ dùng máy quay xác định vị trí của nữ quỷ trước. Sau đó các anh cứ làm theo kế hoạch mà đưa cô ta đến đó. Nếu Lê Tri không chết, chúng ta sẽ thay bằng người của Khổng Tước. Dù sao cũng phải có một người bỏ mạng."
Cả nhóm gật đầu đồng ý. Bọn họ đều biết rõ, trong trò chơi này, chỉ có kẻ nhanh tay chiếm tiên cơ mới có thể sống sót. Mọi thứ đều là con cờ, kể cả người đồng hành.
Đêm buông xuống. Gió lạnh luồn qua từng kẽ lá, khiến không khí càng thêm phần âm u. Các cảnh quay đêm hôm nay đều diễn ra trong căn nhà cũ kỹ đã từng khiến Ninh Tuyết sợ phát khiếp vào đêm trước. Nay cô ta lại phải bước vào đó lần nữa để quay, toàn thân không khỏi run lên vì hoảng loạn.
Đạo diễn cố gắng an ủi, miệng không ngừng lặp lại: "Cảnh này quan trọng, cô phải nhập tâm. Sợ cũng tốt, cứ để cảm xúc thật đó mà diễn."
Ninh Tuyết gật đầu, mặt tái nhợt, tay nắm chặt kịch bản đến mức nhăn dúm.
Trong lúc đoàn phim chuẩn bị, nhóm người của Thiên Vấn âm thầm trao đổi ánh mắt. Thạch Tử Lương nhận được tín hiệu, không nói không rằng cầm máy quay lên, lặng lẽ rời khỏi khu vực chính, bắt đầu thực hiện nhiệm vụ quan trọng nhất: tìm ra vị trí của nữ quỷ.