Vô Hạn Lưu: Công Viên Của Quỷ

Chương 479



Dưới ánh đèn vàng vọt leo lét trong căn nhà gỗ cũ kỹ, không khí u ám như bị niêm phong bởi thời gian. Trong kịch bản, đây vốn là nhà tổ của Tiểu Tuyết, nên cả nhóm đã quyết định tạm trú tại đây. Nhưng ngay đêm đầu tiên, ngôi nhà đã bộc lộ sự kỳ dị đáng sợ của nó. Những chuyện quái lạ bắt đầu xảy ra, khiến mọi người mất ngủ cả đêm. Nhân vật tiểu trà xanh do Thải Vi đóng còn bị hiện tượng "quỷ đả tường" dọa đến mức ngất xỉu, đến tận sáng hôm sau mới được tìm thấy nằm co ro ở góc hành lang tối om.

Cái c.h.ế.t ghê rợn của Thạch Tử Lương vẫn còn hằn trong đầu mọi người, khiến bầu không khí trong đoàn phim trở nên nặng nề đến nghẹt thở. Tuy nhiên, chính sự căng thẳng ấy lại vô tình ăn khớp hoàn hảo với bối cảnh cảnh quay đêm nay, vốn là một phân đoạn nhuốm màu kinh dị.

Hôm nay, tâm điểm quay là nhân vật Ninh Tuyết. Dù tính khí kiêu ngạo, cô ta vẫn giữ được tác phong chuyên nghiệp. Mỗi lần bước vào cảnh quay, cô ta dường như quên hết nỗi sợ, diễn xuất trơn tru đến mức hầu như không cần quay lại lần nào. Đạo diễn và ekip đều gật gù hài lòng. Thế nhưng, chính Ninh Tuyết lại không tài nào thoát khỏi cảm giác có thứ gì đó không đúng.

Cô ta cảm thấy mình đang bị theo dõi.

Không phải ánh mắt tò mò hay tập trung từ đồng nghiệp hay nhân viên, mà là một ánh mắt lạ lùng, lạnh lẽo như có thứ gì đang rình mò trong bóng tối. Nó không nhìn thẳng, nhưng lại khiến cô ta cảm thấy bị l.i.ế.m dọc sống lưng, như một con rắn bám lấy gáy. Ninh Tuyết quay đầu nhìn quanh không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng chẳng thấy gì. Cứ như thể mỗi khi cô ta xoay người, thứ đó lại kịp lui vào khoảng tối vô hình nào đó, tiếp tục quan sát từ một nơi mà ánh đèn không với tới được.

Cảm giác đó mỗi lúc một rõ ràng, khiến nỗi sợ bị cô ta kìm nén suốt từ đầu đến giờ bắt đầu trỗi dậy dữ dội. Đột nhiên, trong đầu Ninh Tuyết loé lên một suy nghĩ rợn người — liệu ánh mắt đó có phải xuất phát từ căn phòng bị khóa, nơi treo những tấm ảnh thờ đen trắng mà cô ta đã thấy đêm trước?

Không quan tâm đây đang là cảnh quay hay không, cô ta quay phắt đầu về phía căn phòng kia. Và rồi, trái tim cô ta như ngừng đập.

Ở một góc khuất trong căn nhà mục nát, lặng lẽ đứng đó là hai bóng người già nua, lưng gù, toàn thân khoác đồ đen — từ quần áo, mũ đến cả đôi giày vải — giống hệt bộ tang phục của người đã khuất. Họ không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ đứng đó, nhìn thẳng vào cô bằng ánh mắt rỗng tuếch và lạnh toát. Trong làn sáng lờ mờ, gương mặt họ hiện lên một nụ cười kỳ quái — đúng y hệt nụ cười trong hai bức ảnh thờ mà Ninh Tuyết đã thấy. Khuôn miệng mím chặt, ánh mắt c.h.ế.t chóc.

Ninh Tuyết hét lên thảm thiết rồi ôm đầu co rúm lại trong hoảng loạn.

"Ngừng quay!" — đạo diễn lập tức ra hiệu.

Mọi người hoảng hốt chạy lại, đèn chiếu bật sáng chói cả căn phòng. Ninh Tuyết run rẩy trốn sau lưng đạo diễn, miệng lắp bắp: "Chỗ đó! Chỗ đó có người! Là ma! Là người trong ảnh thờ! Tôi thấy rõ ràng!"

Đạo diễn còn chưa hiểu gì, vừa an ủi cô vừa nhìn theo hướng tay cô chỉ. Một giây sau, ông cau mặt hét lên: "Bác Trương! Dì Lưu! Hai người làm gì đứng đấy thế hả?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ trong góc tối, hai người già lục tục bước ra. Cả hai đều trạc ngoài sáu mươi, mặc đồ đen nhưng rõ ràng là người sống bằng xương bằng thịt. Họ có vẻ bối rối.

Bác Trương gãi đầu, cười gượng: "Xin lỗi đạo diễn... tụi tôi sợ làm phiền cảnh quay nên lùi vào góc đứng..."

Giang Xán liếc nhìn rồi khẽ thì thầm với người bên cạnh: "Không phải hai người trong bức ảnh thờ."

Mộng Vân Thường

Ninh Tuyết vẫn đứng c.h.ế.t lặng, không dám nhúc nhích. Đạo diễn vội trấn an: "Đây là diễn viên trong đoàn, bác Trương và dì Lưu, họ sẽ vào vai ông bà của cô. Họ mới tới chiều nay, chắc cô chưa biết."

Bác Trương và dì Lưu áy náy cúi đầu: "Tiểu Tuyết, xin lỗi cháu nhé, bọn bác không cố ý dọa cháu đâu."

Nhưng ánh mắt Ninh Tuyết vẫn hoang mang. Cô ta lắc đầu liên tục: "Không... không phải họ... ánh mắt đó... không phải là của họ!"

Cô ta định mở miệng xin rút khỏi cảnh quay, nhưng khi nhìn thấy Lê Tri đứng cạnh, gương mặt bình thản như không, cô ta cắn môi, nuốt ngược những lời đó xuống. Cảm giác mất mặt chen lẫn bất an, cuối cùng chỉ nói: "Tiếp tục quay đi."

Để xoa dịu tâm lý bị ảnh hưởng, đạo diễn quyết định quay hết toàn bộ cảnh của Ninh Tuyết trước, sau đó mới chuyển sang các diễn viên khác. Tuy nhiên, dù đã cố gắng hoàn thành phần việc, thần sắc của cô ta vẫn xuống dốc thấy rõ. Ánh mắt bất an, sắc mặt tái xanh, bước chân loạng choạng. Lúc kết thúc, cô ta mệt rũ, chẳng còn sức ra lệnh hay lườm nguýt như mọi khi, chỉ lặng lẽ gọi Giang Xán dìu về nhà xưởng nghỉ ngơi.

Đạo diễn vỗ tay vài cái, cố gắng vực dậy tinh thần đoàn phim: "Cố lên mọi người! Chỉ còn vài cảnh phụ thôi là xong! Hôm nay quay hết là kết thúc cảnh làng Tống Thân rồi!"

Lục Thải Vi đứng dậy, cởi áo khoác, chỉnh lại trang phục, hất tóc một cái rồi cười với Lê Tri: "Đến lượt em rồi, phải chiến thật nghiêm túc mới được."

Lê Tri gật đầu mỉm cười: "Xông lên."

Cảnh quay tiếp tục khởi động. Lục Thải Vi — với phong thái tự nhiên, biểu cảm linh hoạt và kỹ năng điều tiết cảm xúc tốt hơn hẳn Ninh Tuyết — khiến mọi người ngỡ ngàng. Cô nhập vai hoàn hảo, thể hiện trọn vẹn nét tinh ranh ngốc nghếch của một cô gái lắm chiêu rơi vào cạm bẫy “quỷ đả tường”. Đạo diễn nhìn cô qua ống kính, ánh mắt rạng ngời không giấu nổi sự tán thưởng.

So với những màn kịch giả tạo và căng cứng của Ninh Tuyết, diễn xuất của Lục Thải Vi đơn giản là ở một đẳng cấp khác. Không cần tranh giành hay thị phi, chỉ với thực lực cũng đủ khiến cô ta tỏa sáng giữa màn sương ma mị bao phủ cả ngôi làng c.h.ế.t chóc này.