Vô Hạn Lưu: Công Viên Của Quỷ

Chương 483



Bên ngoài, nhóm người của Thiên Vấn cũng phát hiện Giải Chấn biến mất.

Trình Giao Vân tức tối giữ chặt lấy Hoàng Cảnh Đồng—người cùng phòng với Giải Chấn đêm qua—giọng lạnh như băng: "Anh ta ở cùng phòng với anh, vậy sao anh không biết anh ta mất tích?"

Hoàng Cảnh Đồng nhún vai: "Anh ta nói đi vệ sinh, rồi không quay lại. Làm sao tôi biết được."

Mộng Vân Thường

Trình Giao Vân gằn giọng: "Vậy cả đêm qua anh không thấy gì khác thường à?"

Hoàng Cảnh Đồng cười nhạt: "Biết rõ bên ngoài có chuyện, tôi đâu ngu mà mò ra. Mỗi người lo cho thân mình thôi."

Trình Giao Vân nhìn hắn một cái đầy chán ghét, xoay người bỏ đi, không buồn nói thêm.

Không xa đó, nhóm Khổng Tước lặng lẽ theo dõi. Một người thấp giọng: "Giờ Thiên Vấn chỉ còn ba người, lại chẳng đoàn kết. Là thời cơ tốt để loại từng người."

Diêm Anh Duệ gật đầu, nhắc nhở: "Nhưng đừng ép họ quá, không khéo dồn vào đường cùng lại hóa liều."

Bữa sáng hôm đó, đạo diễn mới nhận ra Giải Chấn, người đóng vai kẻ theo đuổi nữ chính, cũng không có mặt.

Tin đồn lan nhanh: Giải Chấn và A Tùng đã âm thầm trốn khỏi đoàn phim.

Gương mặt đạo diễn tái mét, giận đến mức tay run bần bật.

Tối qua xảy ra chuyện, Lê Tri kể lại cho nhóm người chơi nghe. Hình Thanh Việt nghe xong mặt biến sắc, giọng run rẩy hỏi: "Vậy là A Tùng gặp chuyện ngay trong phòng mình à? Không lẽ trong phòng cậu ta có thứ gì đó đáng sợ thật sao?"

Mọi người không ai nói gì nhưng trong đầu đều hiện lên hình ảnh đôi vợ chồng già với tiếng răng kêu lộc cộc ghê rợn từng nghe lúc trước. A Tùng ra ngoài đi vệ sinh, cửa phòng hé mở, rất có thể đôi vợ chồng đó đã lẻn vào lúc cậu ta không để ý.

Nguyên Khánh thở dài, gãi đầu rùng mình: "Phòng rất sạch sẽ, không thấy t.h.i t.h.ể A Tùng đâu cả… Lẽ nào cậu ta bị ăn sống rồi?"

Không khí trong đoàn phim trở nên nặng nề, u ám đến khó thở. Giờ chỉ còn vài người, mà nếu cứ tiếp tục có người c.h.ế.t như thế này, chẳng ai biết họ có thể trụ nổi đến khi quay xong bộ phim hay không. Thậm chí, có thể cả đoàn sẽ c.h.ế.t sạch trước khi kịp hoàn thành, khi ấy phim kinh dị này không còn là giả tưởng nữa mà trở thành sự thật.

Ninh Tuyết hôm sau bước ra ăn sáng, cô mới nhận ra đoàn phim đã vắng đi rất nhiều người. Đạo diễn sợ nữ chính bỏ vai nên dặn mọi người đừng nhắc đến chuyện Lục Thải Vi mà chỉ nói những người đó đã bỏ đi sau cái c.h.ế.t của Thạch Tử Lương.

Ninh Tuyết vốn tính kiêu kỳ, không thân thiết với ai, cũng chẳng ai chủ động đến hỏi han cô. Cô cũng không bận tâm, chỉ sai Giang Xán đi hỏi vài câu rồi thôi. Cô ta mệt mỏi, chỉ muốn sớm kết thúc bộ phim để rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô ăn vài thìa cháo cho xong, rồi chợt thấy hai diễn viên đóng vai ông bà của mình đang ăn một cách thèm khát, như thể đói mấy chục ngày trời. Ninh Tuyết đẩy đĩa bánh bao còn nguyên sang, hỏi: "Tôi không ăn nổi, hai người ăn không?"

Hai người ngẩng lên, ánh mắt họ nhìn chiếc bánh bao khiến Ninh Tuyết giật mình: "Hai... hai người sao vậy?"

Bác Trương vội chộp lấy bánh bao, cắn một miếng rồi đáp lấp lửng: "Không sao, chỉ là đói quá thôi."

Nhìn cách họ ăn như sói đói, Ninh Tuyết cau mày, bảo Giang Xán lấy thêm vài chiếc bánh bao nữa. Đoàn phim đã vắng người nhiều, nhưng bữa sáng vẫn chuẩn bị đủ theo số người ban đầu, nên còn dư khá nhiều. Giang Xán mang bánh bao đến, hai người già mỗi người cầm một chiếc, rồi họ ăn hết sạch cả đĩa bánh khiến Ninh Tuyết hết sức ngạc nhiên.

Giang Xán để ý kỹ, rồi sau khi họ ăn xong, tìm đến Diêm Anh Duệ nói nhỏ: "Hai người đó có gì đó không ổn, mình cần phải đề phòng hơn."

Diêm Anh Duệ dùng đạo cụ phân biệt người và quỷ thử lên hai người đó, nhưng may mắn là họ vẫn là người bình thường, không có dấu hiệu gì lạ. Dù vậy, nhóm vẫn quyết định theo dõi chặt chẽ.

Diễn viên thì chết, người thì bỏ đi, sau bữa sáng, đạo diễn gọi đội ngũ chính lại để sửa kịch bản. Sợ hãi đến mức ông ta chẳng còn để ý đến tiểu tiết nữa, cắt bớt rất nhiều cảnh, chỉ giữ lại những đoạn quan trọng để câu chuyện vẫn trọn vẹn.

Lê Tri lúc này mới biết được kết thúc của bộ phim. Ngôi làng kia hóa ra chính là một ngôi mộ ấm sành khổng lồ, nhóm của Tiểu Tuyết bị những oan hồn trong làng tấn công không ngừng. Trong sáu người đến, chỉ còn lại Tiểu Tuyết và nam chính sống sót.

Khi tìm cách thoát khỏi làng, Tiểu Tuyết phát hiện ông bà mình cũng từng là nạn nhân của ngôi mộ ấm sành này, bị con trai chôn sống đến chết. Nhưng hai cụ không biến thành oan hồn mà trở thành những linh hồn bảo vệ cháu gái. Những hiện tượng kỳ lạ trong nhà cũ thực chất là cố gắng đuổi cô đi của hai cụ.

Cuối cùng, Ninh Tuyết thành công dời hài cốt ông bà ra khỏi mộ ấm sành. Dưới sự che chở của hai cụ, Tiểu Tuyết và nam chính thoát khỏi ngôi làng. Cảnh cuối là hình ảnh hai cụ mỉm cười hiền hòa, vẫy tay chào cháu từ phía sau bức tường xây ở cổng làng.

Nguyên Khánh đọc xong kịch bản nhận xét: "Kết thúc khá nhân văn."

Kịch bản rút gọn, mạch truyện rõ ràng hơn, các cảnh quay tập trung vào Ninh Tuyết nhiều hơn. Dù hơi vội vã, nhưng tình hình ép buộc như thế không thể khác được.

Một số người chơi hỏi Lê Tri, người có kinh nghiệm diễn xuất: "Cô nghĩ mấy cảnh này cần bao lâu để hoàn thành?"

Lê Tri suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Nếu mọi chuyện suôn sẻ, tầm bốn ngày là xong."

Dù đã có thời gian cụ thể, không ai vui vẻ. Bốn ngày ấy đủ để nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, nhất là khi nguy hiểm trong phó bản càng lúc càng tăng dần theo thời gian.

Để tiết kiệm, đạo diễn chia đoàn làm hai nhóm. Nhóm A quay cảnh nam nữ chính, nhóm B quay các cảnh phụ và bối cảnh. Ai cũng muốn nhanh chóng hoàn thành phim, tiến độ hôm đó còn nhanh hơn cả hôm trước.

Bữa trưa vẫn do người già trong làng chuẩn bị mang đến. Sau khi ăn xong, Lê Tri và Lý Kiến Hề giúp trưởng làng dọn dẹp bàn ăn. Ông trưởng làng ban đầu không muốn làm phiền mấy người trẻ thành phố, nhưng khi thấy họ đã tự động dọn dẹp, ông cũng vội đi theo để phụ giúp.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com