Lu nước ở làng lớn và nặng đến mức hai người như Lê Tri và Lý Kiến Hề phải xách tới hơn mười thùng nước mới đổ đầy được nó.
Trong bếp, bà cụ già chuyên làm đế giày đứng yên lặng nhìn hai người trẻ bận rộn. Đôi mắt già nua của bà hoe đỏ, đầy nước. Khi Lê Tri quay đầu lại, bà đã vội đưa tay lên quệt nước mắt, làm như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.
Lê Tri vỗ vỗ hai bàn tay, mỉm cười nhẹ nhàng:
"Bà ơi, cháu đổ đầy nước rồi, giờ cháu xin phép đi trước."
Bà cụ ngẩn ra một chút rồi gật đầu liên tục:
"Ồ, ồ, cảm ơn cháu. Tối nay bà sẽ nấu thịt kho tàu, nhớ ăn nhiều vào nhé!"
"Cháu biết rồi, bà ạ."
Lê Tri đang quay người bước ra khỏi ngưỡng cửa thì đột nhiên khựng lại, như sực nhớ ra điều gì, cô quay đầu lại hỏi:
"Bà ơi, lần trước cháu có nghe trưởng làng nói... tục lệ đưa thân trong làng mình bị hủy bỏ từ đời của ông ấy rồi đúng không ạ? Vậy những người thuộc thế hệ các cụ... chắc cũng không còn ai bị đưa vào mộ ấm sành nữa đâu nhỉ?"
Nghe vậy, bà cụ đột ngột khựng tay khi đang múc nước, đầu cúi gằm như để trốn tránh ánh mắt của Lê Tri. Một lát sau, bà mới lặng lẽ đáp:
"Đúng vậy... bỏ từ lâu rồi."
Bà khẽ thở dài, như thể nhớ lại điều gì đó không nên nhắc đến:
"Ngày xưa khổ cực lắm… đúng là tội lỗi mà."
Lê Tri không nói thêm gì nữa. Cô gật đầu rồi bước đi. Chỉ đến khi đã rời khỏi khu nhà dân, đi được một quãng, Lý Kiến Hề mới lên tiếng, giọng thấp như thì thầm:
"Bà ấy nói dối."
Lê Tri không ngạc nhiên, chỉ gật đầu:
"Ừ, em cũng nghĩ vậy. Chắc ông bà của Ninh Tuyết không phải c.h.ế.t vì bệnh. Họ cùng thế hệ với trưởng làng, nếu tục lệ đã bị hủy thì lý nào lại có người bị đưa thân? Chắc chắn là có khuất tất."
Trong lúc hai người đang trao đổi, một nhóm nhân viên trong đoàn phim đang đẩy xe chở gạch xanh đi qua. Chiếc xe cọt kẹt len lỏi giữa con đường đất nhỏ, trông như thể gánh nặng của quá khứ đang được đẩy về phía trước.
Lê Tri vẫy tay gọi họ lại, hỏi chuyện. Một người trả lời:
"Đạo diễn đang dựng mộ ấm sành trên núi. Ngày mai quay cảnh di dời mộ, không thể đào mộ thật nên mọi người được gọi lên giúp."
Không chần chừ, Lê Tri và Lý Kiến Hề liền đi theo nhóm người đó, cùng nhau trở lại khu rừng đầy mộ ấm sành – nơi hoang vu, lạnh lẽo như bị nguyền rủa.
Ngay cạnh ngọn đồi phủ đầy cỏ dại, mộ ấm sành do đoàn phim dựng đã gần hoàn thành. Đạo diễn trước đó đã hỏi kỹ trưởng làng về kích thước, nên mộ giả làm ra giống đến rợn người.
Cái hố nhỏ xíu ấy khiến ai nhìn vào cũng lạnh sống lưng. Không gian bên trong hẹp đến mức người chui vào không thể đứng, chỉ có thể nằm co lại. Chiều dài, chiều rộng cũng chỉ đủ cho hai người nằm chen chúc bên nhau.
Một vài nhân viên nhìn vào miệng hố đen ngòm rồi lại đưa mắt sang những ngôi mộ cũ đã bị bịt kín ở xung quanh. Có người rùng mình quay đi.
Cái nơi gọi là “hố đưa thân” ấy vừa chật chội vừa ngột ngạt, như một nhà tù vĩnh viễn. Người bị nhốt trong đó không thể động đậy, không thể thoát ra, không có thức ăn hay ánh sáng, chỉ còn cách chờ c.h.ế.t trong bóng tối và tuyệt vọng – cái c.h.ế.t chậm rãi, đau đớn và tàn nhẫn đến tột cùng.
Nhưng với hơn mười người cùng hợp sức, công trình giả ấy cũng được hoàn thành khá nhanh. Họ đặt bộ xương nhựa đã chuẩn bị từ trước vào trong hố, rồi bắt đầu dùng gạch cũ từ những căn nhà ngói xưa cũ để lần lượt bịt miệng hố lại. Lớp này chồng lên lớp khác cho đến khi ánh sáng chiều tà cũng lụi tắt dần.
Đạo diễn vỗ tay:
"Được rồi! Xuống núi ăn cơm thôi, mai lại quay tiếp."
Khi màn đêm bao phủ rừng hoang, những ngôi mộ dưới ánh trăng càng thêm u ám, lạnh lẽo. Không ai dám nấn ná ở lại lâu, tất cả đều vội vã rút về.
Tối hôm đó, đoàn phim còn phải quay cảnh trong căn nhà cũ. Do sự cố kinh hoàng đêm trước, đạo diễn cực kỳ cẩn thận, yêu cầu kiểm tra từng ngóc ngách trước khi bắt đầu. Không khí trên phim trường đầy căng thẳng và dè chừng.
Nhóm Khổng Tước và Thiên Vấn tuy ngoài miệng không nói, nhưng ánh mắt trao nhau đầy cảnh giác. Có lẽ vì ai cũng đã bị cảnh tỉnh, nên buổi quay diễn ra suôn sẻ đến lạ thường, không có thêm sự cố nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi kết thúc lúc nửa đêm, đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, tay vỗ bốp bốp:
"Hôm nay mọi người làm tốt lắm! Còn nửa chặng đường nữa thôi, cố lên!"
Nhân lúc mọi người còn tụ tập, Lê Tri lên tiếng nhắc nhở:
Mộng Vân Thường
"Mọi người về phòng rồi thì đừng ra ngoài nữa nhé. Gần đây xảy ra nhiều chuyện lạ, tốt nhất đừng đi một mình."
Câu nói ấy không chỉ dành cho người chơi, mà là để nhắc nhở những NPC vốn không có cảnh giác.
Nghe nhắc đến chuyện đêm qua, ai nấy đều gật đầu tán thành:
"Đúng rồi, đúng rồi, rửa ráy xong thì ai về phòng nấy, đừng lang thang."
"Còn nếu buồn đi vệ sinh thì sao?"
"Thì mang cái thau vào mà dùng!"
Mọi người vừa đùa vừa cười, nhưng cũng nhanh chóng trở về nhà xưởng, tranh thủ vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ. Bên ngoài cũng dần chìm vào tĩnh lặng.
Ai cũng nghĩ đêm nay sẽ lại nghe tiếng răng va vào nhau lập cập như trước, nhưng đến khi Lê Tri đã thiếp đi, bên ngoài vẫn tuyệt nhiên không có gì bất thường.
Không biết cô đã ngủ bao lâu, chỉ nhớ rằng trong cơn mơ màng, có tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên.
Trong bóng tối, cả Lê Tri và Lê Phong cùng mở mắt.
Tiếng gõ đều đặn, không vội không chậm, vang lên bên ngoài phòng. Lê Tri nghe thấy rõ tiếng thở nặng nề của Lê Phong – anh cũng đã tỉnh giấc.
Tiếng gõ cửa kéo dài một lúc không có hồi đáp thì đột ngột im bặt, rồi chuyển sang phòng kế bên – căn phòng của cô gái trẻ từng ngồi ở ghế phụ lái hôm đầu tiên.
Nếu là người chơi, chắc chắn sẽ không mở cửa. Nhưng cô ấy chỉ là một NPC.
Liệu cô ấy có mở cửa không?
Cả hai anh em cùng nín thở. Một lúc sau, từ phòng bên vang lên tiếng nói ngái ngủ:
"Ai đấy...?"
Lê Tri bật dậy khỏi giường. Ngoài hành lang, vang lên giọng nói trẻ trung:
"Diệu Diệu, là tôi đây. Mở cửa đi."
Lúc đầu, giọng nói ấy khàn khàn, như thể một con vẹt đang học nói. Nhưng càng nói, nó càng rõ ràng và trơn tru, đến cuối cùng thì giọng ấy gần như giống hệt giọng của một cô gái trong đoàn phim.
Nhà xưởng được làm từ thép tấm, cách âm không tốt. Lê Tri nghe thấy tiếng dép lê của Diệu Diệu lệt xệt trên nền gạch, rồi bước chân tiến dần về phía cửa.
Lê Tri nhảy khỏi giường, giọng gấp gáp:
"Có khi sức mạnh của con quỷ đó càng lớn khi nó nuốt được nhiều người. Chúng ta phải ngăn nó lại!"
Cô hành động rất nhanh, nhưng khi chạy ra đến hành lang thì cửa phòng Diệu Diệu đã khép lại rồi.
Không chần chừ, cô rút con d.a.o cong ra, một tay siết chặt cán dao, tay kia đập mạnh vào cánh cửa:
"Diệu Diệu! Mở cửa ra!"
Một lúc sau, cánh cửa kêu lách cách. Có tiếng mở khóa.
Cánh cửa bật mở. Diệu Diệu mặc đồ ngủ, đứng dưới ánh đèn lờ mờ hắt ra từ trong phòng. Sắc mặt cô bình thản, không hề có vẻ gì khác thường:
"Có chuyện gì vậy?"