Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 104



Đứa trẻ như vậy, chẳng phải người, cũng không hoàn toàn là quỷ. Nó là thứ quái thai dị dạng, kết tinh của oán khí và tà pháp. Và cuối cùng, quái vật ấy cũng bị quản gia Trần bắt lại, g.i.ế.c chết, dùng thân xác nó làm nguyên liệu để tiếp tục luyện tà thuật cho dòng họ Kim.

Tà thuật này còn có một đặc điểm cực kỳ tàn độc: càng sợ hãi, tâm trí càng yếu, mệnh cách càng dễ bị oán khí xâm nhập.

Nghe đến đây, Trì Y sợ đến mức ôm n.g.ự.c thở hổn hển, lắp bắp nói:

"Trời ơi... may quá, may là tôi đi theo chị Lê Tri, cảm giác an toàn hơn, nên không hoảng loạn như người khác!"

Thì ra, thứ khiến người chơi "bị chọn" không phải hoàn toàn do may rủi, mà chính là cảm xúc. Càng hoảng loạn, càng dễ bị tà khí chiếm lấy, cái c.h.ế.t đến càng nhanh.

Nghĩ đến đây, Trì Y run rẩy thì thào:

"Hèn gì... tâm trạng càng tốt thì càng sống dai..."

Thế nhưng, dù cho âm mưu của nhà họ Kim có diễn ra đúng kế hoạch, dù người chơi có thật sự chia sẻ oán khí để giúp mợ cả vượt cạn thành công—thì đứa trẻ mà cô ta sinh ra vẫn là con gái.

Sự thật hiển nhiên: việc sinh con trai hay con gái vốn dĩ đã được quyết định ngay khoảnh khắc trứng và tinh trùng kết hợp, không thể bị chi phối bởi tà thuật hay trận pháp. Tất cả những gì nhà họ Kim làm, chỉ là từ xác suất không-thể-có (0%) nâng lên thành có-thể-có (50%).

Bọn họ mù quáng tin rằng chỉ cần sinh được một đứa con trai, thì sẽ hóa giải được oán khí tích tụ suốt chín đời chỉ sinh con gái. Rằng từ đó, vận khí gia tộc sẽ đảo chiều, phúc lộc kéo dài.

Nhưng tất cả chỉ là ảo vọng tự huyễn, một sự dối trá che đậy lòng tham.

Và cái giá phải trả... chính là máu, là mạng sống của không biết bao nhiêu người vô tội.

Khi kế hoạch sụp đổ, quản gia Trần bị Lê Tri dùng lực đánh gãy hai cánh tay, sau đó lại bị Triệu Loan và Điền Minh Kiệt đập cho một trận tơi tả đến mức bất tỉnh. Người chơi nhanh chóng trói ông ta lại.

Lý Kiến Hề lạnh giọng nói:

"Chờ khi chuyện ở trấn Thanh Vũ kết thúc, tôi sẽ đưa hắn về môn phái xử lý."

Nói xong, anh lấy ra một chiếc túi vải xanh lam đã bạc màu vì thời gian, rút ra một cây bút lông, chấm vào hũ mực đỏ rồi vẽ một lá bùa lên lòng bàn tay từng người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Lá bùa này có thể xóa bỏ dấu ấn tà thuật trong cơ thể các cậu. Yên tâm, từ giờ sẽ không còn lo bị quỷ anh nhập nữa."

Cả nhóm người chơi mừng rỡ đến mức gần như òa khóc. Họ đã thật sự sống sót.

Tiếng khóc oe oe của đứa trẻ vẫn vang lên trong tã lót.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Mợ cả, người vừa trải qua cơn vượt cạn đau đớn, lúc này dần tỉnh lại. Cô ta cố lê thân thể mệt mỏi xuống khỏi giường, ánh mắt hoảng loạn đảo khắp nơi:

"Con tôi đâu?! Đứa bé đâu rồi? Đừng g.i.ế.c con tôi! Cầu xin các người, đừng g.i.ế.c con của tôi!"

Lê Tri tiến lên, nhận đứa bé từ tay một người chơi khác, nhẹ nhàng đặt vào tay mợ cả.

"Đứa bé đây. Nó an toàn rồi."

Mợ cả bật khóc, ôm chặt con vào lòng, hôn lên khuôn mặt nhăn nhúm bé bỏng của nó:

"Mẹ ở đây. Mẹ ở đây rồi, lần này mẹ sẽ bảo vệ con, không để bất kỳ kẻ nào làm hại con nữa..."

Đứa bé như hiểu được, dần dần nín khóc, ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.

Ánh mắt mợ cả nhìn Lê Tri đầy biết ơn:

"Cảm ơn... cảm ơn cô... Nếu không có cô và mọi người, chắc tôi cũng sẽ như người vợ trước, không sống nổi."

Lê Tri hơi khựng lại, nhớ đến bóng ma người vợ cũ đã âm thầm xuất hiện suốt hai đêm mà không làm hại ai. Cô nhẹ nhàng hỏi:

"Cô đã gặp cô ấy rồi sao?"

Mợ cả gật đầu, mắt đỏ hoe:

"Ngay đêm đầu tiên tôi vào đây, tôi đã gặp cô ấy. Ban đầu tôi sợ lắm, tưởng rằng cô ấy sẽ g.i.ế.c tôi. Nhưng đêm nào cô ấy cũng chỉ đứng lặng bên giường, vẻ mặt đầy lo lắng, như muốn nói điều gì đó... Tôi quá sợ, không dám nghe. Sau đó, quản gia Trần đưa cho tôi một túi bùa, và cô ấy biến mất."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com