Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 107



Hay đó chỉ là một cái bẫy, một lớp vỏ bọc để dụ người chơi lơ là cảnh giác?

Cô không chắc, cũng chưa hiểu hết được quy tắc của phó bản lần này, nên cuối cùng chỉ lặng thinh, không hỏi gì thêm.

Trở về nhà họ Kim, mợ cả đã sinh xong, thân thể còn yếu, nhưng vẻ ngoài đã hoàn toàn khác trước. Cô ta mặc bộ quần áo sạch sẽ gọn gàng, ánh mắt sáng, thần sắc không còn nhợt nhạt như người sắp c.h.ế.t nữa.

"Chờ mọi người chúc phúc cho con bé xong, tôi sẽ đưa con rời khỏi nơi này."

Cô ta biết cả gia tộc nhà họ Kim đã sụp đổ. Chồng cô ta, cha chồng, những kẻ từng sống chung dưới một mái nhà đều đã c.h.ế.t sạch — nhưng cô ta không buồn. Thậm chí, còn thấy nhẹ nhõm. Bọn chúng từng nhẫn tâm dìm c.h.ế.t con gái cô ta trong chậu nước, và từ ngày đó, cô ta đã đợi — đợi ngày bọn chúng phải trả giá.

Chỉ tiếc là, mợ chủ cũ và các con của cô ấy không thể đợi được đến lúc này.

Lê Tri trầm ngâm một lát, rồi xoay người đi về phía ao sen sau nhà.

Đêm đã khuya, gió thổi lạnh, mặt ao phủ một lớp sương mỏng lờ mờ. Đây đáng lẽ là thời điểm nguy hiểm nhất trong phó bản, nhưng lần này, cô lại không cảm thấy nguy hiểm từ ma quỷ — mà từ lòng người.

Cô ngồi xổm bên bờ ao, đưa tay chọc nhẹ vào làn nước lạnh thấu xương, chậm rãi gọi:

"Mợ chủ... có thể ra đây nói chuyện một chút không?"

Không có tiếng đáp. Gió thổi qua, làm hoa sen lay động tạo thành âm thanh róc rách kỳ lạ, tựa như tiếng nước cười khúc khích.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Lê Tri kiên nhẫn nói tiếp:

"Chúng tôi sắp rời đi rồi. Nếu cô không ra... sẽ không còn ai làm phép siêu độ cho cô và con cô nữa đâu."

Một tiếng "tõm" khẽ vang lên. Mặt nước vẫn phẳng lặng, nhưng Lê Tri đột nhiên cảm thấy phía sau mình lạnh buốt.

Cô lập tức quay đầu lại.

Quả nhiên — nữ quỷ tóc dài ướt sũng, toàn thân bám đầy rong rêu, đang đứng sau lưng cô. Cô ta vươn tay, có vẻ như định đẩy Lê Tri xuống nước, nhưng hành động bị bất ngờ chặn lại khi Lê Tri quay đầu nhìn thẳng.

Hai người cứ thế chằm chằm nhìn nhau.

"..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"..."

Không khí c.h.ế.t lặng đến mức cả hai đều như đứng hình.

Lê Tri nhướng mày, ánh mắt có chút bất đắc dĩ.

Còn nữ quỷ thì… tay vẫn lơ lửng giữa không trung, như thể cũng không biết nên tiếp tục hay rút lại.

Lê Tri khẽ nghiêng đầu, ánh mắt mang theo chút trách móc nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng như đang bị tổn thương thật sự:

"Tôi đang định giúp cô mà. Vậy mà cô lại định g.i.ế.c tôi."

Nữ quỷ im lặng. Từ đằng sau làn tóc đen rũ rượi, không thể thấy được gương mặt cô ta, nhưng Lê Tri cảm nhận rõ ràng sự lúng túng đang toát ra từ dáng vẻ cứng đờ kia. Rất lâu sau, một giọng nói lạnh lẽo và âm u như vọng ra từ cõi c.h.ế.t mới chậm rãi cất lên:

"Tôi... không có ý đó. Chỉ định hù cô một chút thôi... Cô đã dọa tôi hai lần rồi..."

Lê Tri bật cười khúc khích. Hóa ra cô ta vẫn còn nhớ cả.

Một lần là khi nữ quỷ mượn xác Triệu Loan, Lê Tri không hề do dự cầm d.a.o c.h.é.m tới. Lần thứ hai là khi cô ta đang dán mắt nhìn vào căn phòng từ khe cửa sổ, thì Lê Tri nhanh tay nhét túi bùa hộ thân vào giữa. Chẳng trách cô ta bị dọa đến phát hoảng.

Dưới chân nữ quỷ, ba quỷ anh nhỏ đang bò loăng quăng, như những cái bóng đẫm máu. Một đứa chập chững trườn về phía Lê Tri, cố với tay ôm lấy mắt cá chân của cô, nhưng ngay lập tức bị nữ quỷ kéo giật lại, gằn giọng mắng:

"Không được nghịch."

Cô ta nghiêm khắc vỗ vào đầu đứa trẻ, ra hiệu cho những đứa còn lại cũng phải giữ khoảng cách. Quỷ anh nghe lời, chỉ quẩn quanh dưới chân cô ta, ngoan ngoãn như những đứa trẻ bình thường.

Khi còn sống, cô ta không có cơ hội làm mẹ, không thể bảo vệ được đứa con nào của mình. Nhưng giờ, trong cái chết, cuối cùng cô ta cũng có thể ở bên các con, được gọi là "mẹ" lần đầu tiên trong đau thương.

"Cùng các con rời đi đi." Lê Tri dịu dàng nói, giọng nói cô mang theo chút trầm lắng: "Kiếp sau, nhất định các người sẽ lại là mẹ con, nhưng là trong một cuộc đời khác, yên bình hơn."

Sau lớp tóc dài che mặt, tiếng khóc nức nở vang lên khẽ khàng, như gió thổi qua bãi tha ma hoang lạnh.

Từ kinh nghiệm những phó bản trước, Lê Tri đoán chắc rằng một khi đứa bé mới sinh được chúc phúc thành công, các người chơi sẽ ngay lập tức bị truyền tống ra ngoài. Không muốn bỏ lỡ bất kỳ ai, cô liền đi gọi Lý Kiến Hề đến, giúp siêu độ cho hồn phách của người vợ trước và ba quỷ anh. Chỉ sau khi hoàn tất nghi thức ấy, cô mới quay về sân, nơi đang chờ đợi nghi thức chúc phúc cuối cùng.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com