Ngay lúc ấy, một bàn tay nhăn nheo chợt kéo giật chàng trai tóc hồng lại. Một bà lão xuất hiện không biết từ lúc nào, đầu quấn khăn đen, ánh mắt trắng dã không có tròng đen, trông như thể đã c.h.ế.t từ lâu nhưng chưa chịu rời đi.
Giọng bà khàn khàn, nặng nề, như đang thì thầm với bóng tối:
"Không biết quy tắc à?"
Cả nhóm khựng lại, ánh mắt bị bà cụ quét qua, lạnh buốt sống lưng.
"Hàng ghế đầu tiên," bà tiếp tục, môi khẽ nhếch, nụ cười như lột da,
"người sống... không được ngồi."
Chàng trai tóc hồng nhìn lại hàng ghế trống phía trước...
Dưới ánh lửa bập bùng của những ngọn đuốc cắm dọc sân phơi thóc, tiếng người rì rầm, tiếng củi cháy lép bép hòa quyện thành một không gian tưởng chừng ấm áp. Thế nhưng khi vừa nghe câu nói đó xong, một cơn lạnh lẽo lặng lẽ luồn qua sống lưng từng người chơi. Họ thậm chí còn không hiểu tại sao lại rùng mình đến vậy — rõ ràng xung quanh vẫn còn ánh sáng, vẫn còn tiếng người. Nhưng cảm giác âm u như có một màn sương vô hình vừa len vào lòng bàn chân, trườn dần lên cổ.
Không ai bảo ai, cả nhóm đồng loạt tránh xa hàng ghế đầu tiên vốn bị bà lão ngăn cản lúc trước. Cảm giác bất an càng lúc càng rõ rệt.
Rồi tiếng trống vang lên ba hồi trầm hùng, phá tan bầu không khí căng thẳng, báo hiệu buổi diễn chính thức bắt đầu. Dân làng thôi trò chuyện, ánh mắt đồng loạt hướng lên sân khấu. Phía sau bức màn, một giọng ca cao vút, thê lương cất lên, từng âm thanh uốn lượn như nước chảy qua khe đá, mang theo bi ai và oán trách.
Một người phụ nữ khoác bộ y phục màu xanh lam bước từng bước nhỏ ra sân khấu, đầu hơi cúi, dáng đi nhẹ nhàng như không chạm đất. Ánh sáng từ ngọn lửa hắt lên mặt cô, để lộ lớp phấn trắng và đôi mắt trang điểm sắc sảo. Cô hát một khúc cổ kịch, lời lẽ xa lạ, nhưng âm điệu lại khiến người nghe phải nín thở.
“Không hiểu cô ta hát gì, nhưng sao tôi thấy gai cả người,” một người chơi khẽ nói.
Trì Y cũng không giấu được sự rùng mình, khẽ ghé vào tai Lê Tri: “Cậu cảm thấy không khí này... kỳ quái thật.”
“Ừ,” Lê Tri đáp, mắt vẫn không rời khỏi sân khấu. “Cảnh tượng quá mức hoàn hảo, lại chẳng có lấy một lỗ hổng nào. Trong phó bản, điều đó nghĩa là nguy hiểm sắp tới gần.”
Sau vài tiết mục xen kẽ trống chiêng và đối hát, khúc chính cuối cùng cũng tới. Nữ diễn viên giọng run run, nhưng lại rõ ràng mạch lạc:
“Ngẫm lại hoàng thúc đã qua đời, ta ở Đông Ngô cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Đành bái biệt mẫu hậu rồi lao mình xuống sông tìm cái c.h.ế.t thôi!”
Dưới sân, dân làng đồng loạt vỗ tay, nét mặt như say mê, ánh mắt long lanh như thể họ đang thực sự sống lại những trang sử bi hùng của một đời người phụ nữ. Những người chơi dù trước đó không hiểu gì về hí khúc, cũng lập tức nhận ra tình tiết: đây là cảnh Tôn Thượng Hương tự vẫn sau khi Lưu Bị qua đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến tất cả phải c.h.ế.t lặng.
Khi tiếng trống dồn dập vang lên, nữ diễn viên bất ngờ rút ra một dải lụa trắng. Cô bước lên ghế, tung dải lụa lên xà ngang trên mái sân khấu, miệng vẫn hát:
“Thượng Hương bái biệt dưỡng mẫu, cáo biệt mẹ già để tìm đến cái chết.”
Sau đó, cô buộc dải lụa quanh cổ, rồi đạp ghế.
"Khoan đã… cái gì cơ?" Trì Y đứng bật dậy, mặt tái đi.
"Không phải Tôn Thượng Hương nhảy sông sao? Đây là treo cổ mà!" một người khác hoảng hốt.
“Đờ mờ!!” chàng trai tóc hồng hét lên, nhảy dựng khỏi chỗ ngồi. “Cô ấy làm thật à?!”
Dân làng phía dưới bắt đầu la hét, những tiếng hoảng loạn nổi lên như cơn sóng. Nhưng bà lão khi nãy lại đứng yên, ánh mắt dõi theo t.h.i t.h.ể lơ lửng, không chút d.a.o động. Mắt bà nheo lại, ánh sáng trong đáy mắt tối sầm.
Hậu trường sân khấu lập tức hỗn loạn. Một vài người chơi đã nhảy lên, kéo màn che sang một bên để kêu gọi cứu giúp. Các diễn viên khác trong đoàn cũng ùa ra, người thì run rẩy, người thì hét lớn:
“Mau kéo cô ấy xuống! Mau lên!”
Một người đàn ông trung niên chạy hộc tốc từ sau hậu trường lên, suýt nữa thì ngã nhào khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể đang đong đưa:
“Phương Lâm! Phương Lâm ơi! Sao lại thành ra thế này?!”
Ông ta là ông bầu của đoàn hát. Quỳ xuống bên thi thể, ông nức nở:
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
“Cô ấy là trụ cột của đoàn mà… tại sao… tại sao lại như vậy…”
Mặt các diễn viên khác vẫn còn lớp hóa trang chưa tẩy, nhưng chẳng ai còn tâm trạng để diễn nữa. Một vài người thì thầm:
“Vở Tế Giang này… cô ấy đã diễn bao nhiêu lần rồi… hơn tám mươi lần chứ ít gì…”
"Chuyện này... chẳng phải là tai nạn, đúng không?" Lê Tri hạ giọng, mắt nheo lại.