Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

Chương 132



Lê Tri sững lại. Cô hạ giọng: "Tại sao?"

"Bởi vì... chồng tôi đã chết. Tôi phải tuẫn tiết vì anh ấy." Trân Trinh nói như thể đó là chuyện hiển nhiên, không hề miễn cưỡng. "Một người vợ mất chồng... thì không thể sống tiếp. Bốn ngày nữa... tôi sẽ phải chết."

Lê Tri định nói gì đó, nhưng bên ngoài đột nhiên vang lên ba tiếng huýt sáo — dồn dập, như lửa cháy bén rơm.

Ngay sau đó là ba tiếng liên tiếp nữa. Rõ ràng là Tóc Hồng đang ra sức báo động.

Tiếng bước chân vang lên ngoài cổng. Rồi tiếng ổ khóa xoay mạnh.

Trân Trinh hoảng hốt. Cô chỉ về phía sau: "Chạy đi! Cửa sau có lối thoát! Mau!"

Lê Tri chỉ kịp nói nhanh: "Tôi sẽ quay lại." Rồi lập tức biến mất sau bức tường.

Ngay khi bóng dáng cô khuất khỏi ô cửa sổ, cánh cổng bật mở. Một người phụ nữ trung niên, mặt mày giận dữ, bước vào. Bà ta đặt chiếc giỏ xuống đất rồi đi thẳng tới chỗ giam Trân Trinh, đập mạnh vào cửa:

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Trân Trinh! Mày làm gì đấy? Tại sao đám hát tuồng kia lại hỏi đến mày?"

Giọng Trân Trinh từ bên trong vang lên yếu ớt: "Con không biết... con vẫn bị nhốt trong này mà."

Người phụ nữ trung niên hừ lạnh: "Tốt nhất là mày nên ngoan ngoãn! Con trai tao vừa mới mất, nếu mày làm gì có lỗi, thì dù có c.h.ế.t tuẫn tiết, tao cũng không cho mày được thờ trong từ đường Liệt Nữ đâu!"

Ngay lúc đó, phía cửa sau vang lên tiếng động lớn — như có gì đó bị đá đổ.

Người phụ nữ biến sắc, vội chạy ra sau.

Trân Trinh lao tới cửa sổ, lo sợ Lê Tri sẽ bị bắt. Nhưng một lúc sau, chỉ thấy người phụ nữ quay lại, vẻ mặt nghi hoặc, nhưng không tra hỏi gì thêm.

Lê Tri lúc ấy đã thoát ra ngoài, leo tường qua cái xô cũ, rồi chạy vòng về cổng trước, nơi cô thấy Tóc Hồng đang nhảy nhót vì lo lắng như thể sắp bốc cháy.

"Nhóc Hồng." Cô gọi khẽ.

Tóc Hồng quay lại, mừng rỡ như thấy Phật sống: "Chị Tri! Trời ơi, em tưởng chị bị bắt rồi!"

"Đi thôi." Lê Tri nói ngắn gọn.

Cậu chàng lau mồ hôi đầy trán: "Chị Tri! Chị gặp được Trân Trinh rồi à?"

Lê Tri khẽ gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tóc Hồng reo lên: "Vậy chị hỏi được tâm nguyện của cô ấy chưa?"

"Về rồi nói tiếp." Giọng cô trầm xuống.

Khi về tới căn nhà tứ hợp nơi đoàn hát tạm trú, những người chơi khác cũng đã lần lượt quay lại, nhưng không ai có manh mối gì về Trân Trinh. Tất cả đều bó tay.

Tóc Hồng vội khoe: "Tụi em gặp được cô ấy rồi!"

Mọi người lập tức quay sang: "Ở đâu? Cô ấy muốn nhờ gì?"

Tóc Hồng chỉ tay về phía Lê Tri, người từ lúc về vẫn giữ im lặng.

Lê Tri ngẩng lên, giọng lạnh như sương đêm: "Ngôi làng này có luật — vợ phải tự sát để tuẫn tiết khi chồng qua đời. Trân Trinh vừa mất chồng. Cô ấy đang bị nhốt, và sẽ phải c.h.ế.t sau bốn ngày nữa."

Một người sững sờ hỏi: "Vậy tâm nguyện của cô ấy... là muốn trốn khỏi làng này, sống tiếp đúng không?"

Lê Tri lặng người, rồi khẽ lắc đầu: "Không. Cô ấy chấp nhận cái c.h.ế.t đó. Một cách tự nguyện."

Mấy người chơi bàng hoàng, gần như không tin vào tai mình. Một người buột miệng kêu lên:

"Không thể nào! Làm gì có ai lại tự nguyện đi c.h.ế.t chứ?"

Một người khác do dự lên tiếng:

"Nhưng… chưa chắc đâu. Phương Lâm chẳng phải ví dụ điển hình đấy à? Còn Trân Trinh… cô ấy lớn lên ở cái làng này, từ nhỏ đã bị nhồi nhét tư tưởng tiết hạnh, sống c.h.ế.t vì trinh tiết. Ở cái làng Liệt Nữ này, ai mà chẳng tin vào điều đó?"

Lời nói vừa dứt, không khí trong phòng lặng ngắt. Ai nấy đều mang vẻ trầm ngâm.

Một lúc sau, Ôn Thiên Tuyết khẽ nói:

"Nếu thật sự là như vậy, thì điều chúng ta cần làm… có lẽ chính là giúp cô ấy hoàn thành di nguyện. Di nguyện cũng được xem là một loại tâm nguyện, đúng không?"

Cô quay sang hỏi: "Mà nhà Trân Trinh ở đâu? Hay là chúng ta quay lại tìm cô ấy, nói chuyện kỹ hơn xem rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì."

Lê Tri lắc đầu, giọng nghiêm túc:

"Không được. Hôm nay chúng ta đã hỏi quá nhiều về Trân Trinh, dân làng bắt đầu đề phòng rồi. Thái độ của họ rõ ràng là đang xa lánh dần. Nếu quay lại lúc này, chắc chắn sẽ khiến tình hình tệ hơn. Muốn tiếp cận cô ấy, chỉ có thể chờ cơ hội… lẻn vào khi trong nhà không có ai."

Ánh mắt cô thoáng qua chút lạnh lùng, nhớ lại lúc trèo tường rời khỏi căn nhà kia, sau lưng là tiếng mắng xối xả của người phụ nữ trung niên.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com